Trần Gia Bảo nhìn về phía ba người họ, cũng không biết có phải ảo giác hay không, vậy mà lại cảm thấy bọn họ mơ hồ có thái độ thù địch với mình, không khỏi lờ mờ chút nghi hoặc.

Liễu Ngọc Anh vội vàng thu lại tâm tình, kinh ngạc hỏi: “Phó Cục Trưởng Chu, sao ngài lại tới đây vậy ạ?”

Dẫn đầu là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, có phần phúc hậu, đang yên ổn ở đồn Công An, là Phó Cục Trưởng Chu Tường An.

Về phần hai người phía sau ông ta, đều là tâm phúc của ông ta, lần lượt gọi là Chu Nghĩa Hưng và Vương Thái Bình.

Đầu tiên, Chu Tường An liếc mắt đánh giá Trần Gia Bảo, hai tay đặt sau lưng, cười haha: “Con bé Ngọc Anh này, mấy ngày hôm trước con vừa mới lập công lớn nên nghỉ ngơi thật tốt đi chứ, về phần vụ án này, để cho hai người bọn Chu Nghĩa Hưng đến xử lý là được rồi.”

Chu Nghĩa Hưng lập tức đi lên phía trước, cười cười tỏ ý: “Đúng vậy đó, Ngọc Anh, em chú ý đừng để quá mệt mỏi nhé.”

Gã ta xưng hô rất thân mật, Trần Gia Bảo không khỏi nhíu mày, có phần không vui lắm.

Liễu Ngọc Anh căng thẳng mà liếc mắt qua Trần Gia Bảo một cái, trong lòng có chút bối rối, lập tức nói: “Chu Nghĩa Hưng, mời anh gọi tôi là Đội Trưởng Liễu, ngoài ra, phó Cục Trưởng Chu, tôi đang định báo cáo với ngài, vụ án này đã điều tra rõ ràng, chỉ là ẩu đả đánh nhau thôi, không phải là việc hệ trọng gì, đóng tiền phạt thì có thể thả ra rồi ạ.”

Chu Nghĩa Hưng khẽ nhíu mày, theo như sự hiểu biết của gã với Liễu Ngọc Anh, biết Liễu Ngọc Anh coi điều ác như thù, bình thường tuyệt đối sẽ không nói ra việc nộp tiền phạt để thả mấy loại này ra ngoài, hơn nữa, nghe đồng nghiệp bàn tán ở bên ngoài rằng Trần Gia Bảo này có quan hệ gần gũi với Liễu Ngọc Anh….

Nghĩ đến đây, Chu Nghĩa Hưng nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét.

Chu Tường An có chút không vui, sắc mặt trầm xuống, nói: “Chỉ là ẩu đả đánh nhau bình thường thôi sao? Thế nhưng vì sao vừa rồi nạn nhân còn báo cảnh sát, nói bị Trần Gia Bảo dùng dao đâm qua bả vai làm anh ta bị thương nặng? Trường hợp này đã trở thành vụ án hình sự rồi, không thể thả ra ngoài đơn giản như vậy được. Được rồi, Ngọc Anh à, con ra ngoài đi, cứ giao vụ án này cho Chu Nghĩa Hưng xử lý là được rồi.”



Liễu Ngọc Anh mở miệng muốn nói, bỗng nhiên Trần Gia Bảo lặng lẽ huých vào phía sau lưng của cô, chậm rãi lắc đầu với cô.

Anh ta nhìn ra rồi, ba người Chu Tường An đây rõ ràng đang nhằm vào anh, cho dù Liễu Ngọc Anh tiếp tục kiên trì cũng vô dụng mà thôi.

Chẳng qua là rốt cuộc là ai ở sau lưng chỉ thị chứ? Khả năng lớn nhất chính là Tưởng Đức Lâm, cho dù không phải Tưởng Đức Lâm, đoán chừng ông ta cũng không thể không liên quan.

Liễu Ngọc Anh lo lắng mà liếc mắt nhìn Trần Gia Bảo, sau khi nhẹ giọng dặn dò một câu, liền rời đi.

Một cảnh này, Chu Nghĩa Hưng thu vào trong mắt, trong bụng càng thêm căm ghét Trần Gia Bảo.

Ngay sau đó, gã ta cười lạnh một tiếng, nếu đã rơi vào tay tôi, thì nhìn xem tôi từ từ chỉnh đốn anh như thế nào!

“Trần Gia Bảo, có người tố cáo anh cố tình làm anh ta bị thương, tốt nhất anh nên thành thật nói thật hành vi phạm tội, nếu không thì sẽ ném anh vào tù, coi chừng cả đời cũng không ra được.” Chu Nghĩa Hưng uy hiếp.

Trần Gia Bảo nhíu mày, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, là Hàn Đông Vy gọi tới.

Ánh mắt Trần Gia Bảo cười rộ lên vẻ nghiền ngẫm, tự mình trả lời điện thoại, dành nói trước: “Chị Vy à, tôi bị bắt đến Cục Cảnh Sát, đối phương còn uy hiếp tôi, nói cả đời này tôi cũng không ra khỏi tù được luôn, về phần ông cụ Tạ, trước tiên chị chuẩn bị quan tài cho ông ấy đi nhé.”

“Cái gì?” Hàn Đông Vy hoảng sợ, vốn là gọi điện thoại cho Trần Gia Bảo là muốn nói về việc ngày mai cho ông Tạ đi châm cứu chữa bệnh, đâu ngờ đến Trần Gia Bảo bị bắt lại? Liền vội vàng hỏi: “Gia Bảo, cậu phạm phải chuyện gì vậy? Bây giờ đang ở Cục Cảnh Sát nào?”

“Hình như là Phân Cục Yên Hòa đó.” Trần Gia Bảo nói xong thì đặt điện thoại xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play