Tần Phi Yến cũng là một người phụ nữ rất thông minh, vừa mới bị Trần Gia Bảo làm cho choáng váng, cô ta không khỏi nói ra, nhưng vừa nói ra thì cô ta rất hối hận, cảm thấy mình đã mất bình tĩnh trước mặt người ngoài, cô ta khịt mũi, giậm chân rồi quay đi.

Phía sau, Hình Chiêu Long nhìn bóng dáng đang rời đi của Tần Phi Yến, trong mắt tràn đầy ghen tị, thẩm nhủ: “Trần Gia Bảo, anh là cái tên ngốc từ trên núi xuống, lại dám cướp người phụ nữ của tôi, sẽ có ngày tôi dạy cho anh một bài học. Để cho Tần Phi Yến biết được, tôi mới là kẻ mạnh nhất.”

Trần Gia Bảo đang ngồi thiền trong phòng để chữa trị vết thương, có viên ngọc Nguyệt Hoa tẩm bổ, vết thương của anh nhanh chóng bình phục. Hơn nữa, anh vốn là một bác sĩ thiên tài, chỉ ba ngày ngắn ngủi, cho dù là chấn thương bên ngoài hay là nội thương thì tất cả đều được chữa khỏi hết. Sau khi biết được điều này, cả Vương Đại Hùng và Tần Linh Phi đều sợ ngây người, đặc biệt Vương Đại Hùng, là một cao thủ võ thuật, ông ta biết rõ ràng, nếu thay thế thương tích trên người và Trần Gia Bảo, thì chưa tới ba tháng đã có thể xuống được giường.

“Không thể tin được!”

Cuối cùng Vương Đại Hùng chỉ có thể dùng bốn chữ này để tóm tắt lại tốc độ khôi phục của Trần Gia Bảo.

Không mất nhiều thời gian, giấy ủy nhiệm Trần Gia Bảo được truyền tới với tốc độ cực nhanh.

Lúc này, Vương Đại Hùng đang ngồi trong phòng của Trần Gia Bảo, Tần Phi Yến đang đứng phía sau, trên tay cô ta còn cầm bộ quân phục mới tinh của Trần Gia Bảo. “Trần Gia Bảo, giấy ủy nhiệm của anh đã được truyền xuống. Từ nay, anh sẽ chính thức trở thành đại tá trong quân đội Việt Nam.”Vương Đại Hùng cười, đồng thời trong lòng thở dài, Trần Gia Bảo còn chưa tròn 20 tuổi, anh đã trở thành đại tá khi mới gia nhập quân đội. Điều này là rất hiếm trong toàn bộ lịch sử của Việt Nam.

Tần Phi Yến đưa bộ quân phục cho Trần Gia Bảo, có lẽ cô ta vẫn còn ghi hận mấy ngày trước Trần Gia Bảo không có nể mặt mình, còn hung ác trừng mắt liếc nhìn Trần Gia Bảo một cái.

Trần Gia Bảo lãnh đạm cười, nhận lấy bộ quân phục rồi đặt ở trên giường.

Vương Đại Hùng cười nói: “Chúng ta đã từng tiếp xúc không ít. Tôi cũng là người thẳng thắn, cứ gọi anh là Gia Bảo đi, Gia Bảo. Sau khi tôi và ông Đoàn bàn bạc xong, tôi hi vọng anh có thể đảm nhiệm vị trí đội trưởng đội đặc công biển.”

Tần Phi Yến giật mình, cô ta hoàn toàn choáng váng, chiến đội đặc công biển, chính là át chủ bài của bộ đội đặc công quân đội biển, tùy tiện chọn một binh lính bên trong ra ngoài, đều là sĩ quan cao cấp. Nhưng mà một chiến đội quan trọng như thế lại để cho Trần Gia Bảo lãnh đạo… Tần Phi Yến vốn đã đánh giá rất cao vị trí của Trần Gia Bảo ở trong lòng Vương Đại Hùng, nhưng bây giờ cô ta mới nhận ra trước đây mình vẫn đánh giá thấp.



Khác với sự sửng sốt của Tần Phi Yến, Trần Gia Bảo lập tức cau mày, tỏ vẻ không vui, nhẹ nói: “Tôi nói rồi, tôi muốn tự do tuyệt đối. Vị trí này không thích hợp với tôi, vì vậy tôi từ chối nhận.”

Tần Phi Yến càng thêm sửng sốt, có biết bao nhiêu người mong muốn được làm đội trưởng đội đặc công Biển mà không được thế mà Trần Gia Bảo lại có thể từ chối chuyện tốt như này.

Tần Phi Yến tức giận nghiến răng!

Vương Đại Hùng không có chút nào ngạc nhiên, cười ha ha: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng quá, anh nói muốn tự do tuyệt đối, tôi và ông Đoạn đều nhớ rất rõ chuyện này, cho phía trước đội trưởng thêm chữ đặc biệt. Đây chỉ là một chức danh và bình thường anh không cần phải huấn luyện cho bọn họ hay đưa bọn họ đi làm nhiệm vụ. Do đó, vị trí này hoàn toàn tự do. Chỉ là …”

“Chỉ là sao?”

Trần Gia Bảo nhẹ hỏi, nếu như yêu cầu của Vương Đại Hùng quá mức, anh vẫn sẽ từ chối.

Vương Đại Hùng nghiêm nghị nói: “Chỉ là một năm nữa, trong cuộc thi lực lượng đặc công do quân khu Hà Nội tổ chức, tôi hy vọng cậu có thể dẫn đội tham gia hơn nữa giúp cho quân khu Biển tiến vào bảng xếp hạng. Yêu cầu này không quá đáng đúng không?”

Trần Gia Bảo trầm ngâm suy tư. Yêu cầu của Vương Đại Hùng thực sự không quá đáng, và một năm sau, Trần Gia Bảo cũng phải đến Hà Nội để chữa trị cho cháu gái của Cố Minh Nhiên, vừa hay mọi chuyện có thể được giải quyết cùng nhau.

Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo gật đầu nói: “Được rồi, tôi đồng ý.”

Vương Đại Hùng vui mừng khôn xiết, ông ta thực sự lo lắng Trần Gia Bảo sẽ không đồng ý, trong trường hợp đó, ông ta không thể làm gì được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play