Sau khi nói xong, nụ cười trào phúng bên khóe miệng Trần Gia Bảo rõ ràng hơn, tay phải lại niết kiếm, nhàn nhạt nói: “Thiên Địa Tam Kiếm, Liệt Địa Kiếm!”

Trần Gia Bảo vừa dứt lời, sắc mặt Liệu Thành Phùng chợt thay đổi, ép mình cố gắng dừng giữa đường.

Trảm Nhân Kiếm vừa rồi của Trần Gia Bảo chẳng những đỡ được một chiêu của anh ta, mà còn chặt đứt trường kiếm Thu Thủy, mà so về tên thì Liệt Địa Kiếm còn cao hơn Trảm Nhân Kiếm một bậc, uy lực chắc chắn cũng mạnh hơn Liệt Địa Kiếm rất nhiều.

Nghĩ đến đây, trong mắt Liệu Thành Phùng ngập tràn kiêng kị, nhưng khuôn mặt vẫn khinh thường cười nói: “Trần Gia Bảo, tôi thừa nhận trảm Nhân Kiếm vừa rồi của cậu làm tôi rất bất ngờ, thậm chí rất có thể thật sự là Kiếm Tiên Di Chiêu, nhưng trạng thái lúc này của cậu có thể sử dụng được lần thứ hai sao?”

“Trạng thái của tôi ra sao cũng không cần anh đánh giá.”

Khóe miệng Trần Gia Bảo vẫn trào phúng, cực kỳ kiên quyết nói: “Nếu anh cho rằng tôi đang phô trương thanh thế thì không ngại làm một trận nữa chứ, nói không chừng, anh còn có cơ hội được nhận thức Kiếm Tiên Di Chiêu hoàn chỉnh đấy, đương nhiên, hậu quả ra sao thì tôi cũng không thể bảo đảm được.”

Bề ngoài của Trần Gia Bảo rất bình tĩnh, nhưng là trong lòng đã cực kỳ hoảng rồi, sau khi anh vào núi Hồng Lĩnh, đầu tiên là chém rơi hai trực thăng, sau đó lại phá Ngũ uẩn kiếm trận của Đàm Minh Y, ngay sau đó đã bị Hàn Đông Húc đánh lén, bây giờ lại phải chịu hai chưởng một kiếm của Liệu Thành Phùng.

Sau mấy trận đại chiến, Trần Gia Bảo đã bị nội thương rất nghiêm trọng, thậm chí đã bắt đầu ngủm dần.

Trạng thái lúc này của anh, đừng nói là khởi động Liệt Địa Kiếm, mà ngay cả Trảm Nhân Kiếm, anh cũng không dùng được.

Có thể nói, nếu bây giờ Liệu Thành Phùng không quan tâm chuyện này, thật sự muốn giết Trần Gia Bảo thì anh cũng tuyệt đối không ngăn cản được!

Bây giờ Trần Gia Bảo đang đánh cuộc, đánh cược Liệu Thành Phùng không dám đối đầu với Liệt Địa Kiếm của mình!

Sắc mặt Liệu Thành Phùng trầm xuống, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo, tựa như đang muốn xem Trần Gia Bảo rốt cuộc có đang nói dối không.



Trong lòng Trần Gia Bảo nôn nóng, cảm giác tim đã nhảy tới cổ họng rồi, thậm chí mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo sau lưng, chỉ cần Liệu Thành Phùng vòng ra phía sau Trần Gia Bảo là có thể nhìn thấy tình huống bây giờ của anh.

Dưới tình huống nguy hiểm như thế, khuôn mặt Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nụ cười châm chọc.

Liệu Thành Phùng khẽ nhíu mày, cuối cùng, trong lòng vẫn kiêng sợ với Kiến Tiên Di Chiêu của Trần Gia Bảo, thu hồi ánh mắt, sau đó nhảy đến bên cạnh Đàm Minh Y, kiêu căng nói: “Trần Gia Bảo, ba chiêu đã qua mà cậu có thể may mắn không chết, đó là do tôi tha mạng cho cậu thì sao?”

“Mạng là của tôi, cần gì anh tha mạng?”

Trần Gia Bảo khinh thường cười, anh biết, nếu bây giờ anh biểu hiện càng cứng rắn thì Liệu Thành Phùng sẽ càng kiêng kị.

Quả nhiên, Liệu Thành Phùng phất tay áo hừ lạnh một tiếng, nói với Đàm Minh Y: “Cô Đạm Đài, vết thương của cô rất nghiêm trọng, nếu không kịp thời chữa trị chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của cô, tôi đưa cô đến Ngũ Uẩn Tông.”

Trần Gia Bảo lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không dám thiếu cảnh giác.

Đàm Minh Y vừa bước hai bước đi theo Liệu Thành Phùng, đột nhiên dừng lại, khuôn mặt phức tạp xoay người nhìn Trần Gia Bảo.

“Chẳng lẽ bị nhìn thấu rồi?”

Trần Gia Bảo căng thẳng trong lòng.

Đàm Minh Y khẽ cắn môi dưới, sau đó cao giọng nói: “Trần Gia Bảo, tuy rằng bây giờ tôi không phải đối thủ của anh, nhưng ba năm sau, tôi tuyệt đối sẽ vượt qua anh, đến lúc đó sẽ làm một trận tử chiến với anh sau.”

Trần Gia Bảo hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, chiến ý tăng vọt nói: “Ba năm sau, tôi sẽ tự mình đến Ngũ Uẩn Tông đánh bại Đàm Minh Y cô, nhân tiện diệt luôn Ngũ Uẩn Tông!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play