“Thằng oắt con kiêu căng!” Liệu Thành Phùng phút chốc giận dữ, nói: “Thế tôi đây sẽ dùng một chưởng đập chết cậu, chờ cậu xuống dưới âm tào địa phủ rồi tìm Diêm Vương mà xấc xược đi!”

Dứt lời, Liệu Thành Phùng bỗng nhiên hét lớn lên một tiếng, còn chưa kịp thấy động tác, gã đã nhảy lên thật cao, dường như đang đứng sóng vai với trăng tròn, không, thậm chí ngay cả trăng tròn cũng chỉ có thể làm nền cho gã mà thôi, tức khắc, Liệu Thành Phùng cúi đầu giơ chân, chìa ra một chưởng, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống dưới thấp, đánh về phía chiếc gáy của Trần Gia Bảo!

“Trần Gia Bảo, nộp mạng đi!”

Một chưởng này, khí thế hùng hồn, sức mạnh hung tàn, giống như bao trùm toàn bộ đỉnh núi Hồng Lĩnh, nếu như bị đánh trúng, chắc chắn Trần Gia Bảo sẽ vỡ não chết ngay lập tức!

Phút chốc Lục Bảo Ngọc che miệng nhỏ lại kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong lòng tràn ngập lo âu và nỗi tuyệt vọng!

“Trừ phi xảy ra kỳ tích, nếu không Trần Gia Bảo chết chắc rồi!” Đàm Minh Y nói rất chắc ăn, một chưởng cực mạnh của kẻ mạnh ở cảnh giới Truyền Kỳ trung kỳ, tuyệt đối không phải là thứ mà cao thủ Tông Sư có thể ngăn cản được!

“Tôi cũng không phải là người của Ngũ Uẩn Tông, nhưng mà, cậu tuyệt đối không thể giết chết quý cô Đàm Minh Y, nếu như cậu muốn biết nguyên nhân, vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết, bởi vì quý cô Đàm Minh Y đã được tôi vệ, lý do này đã đủ làm cho cậu vừa lòng hay chưa?”

Giọng điệu của người đàn ông nhã nhặn kia rất bình tĩnh, thế nhưng trong giọng nói đã thể hiện ra sự tự tin và ngông cuồng tự kiêu.

Trần Gia Bảo lập tức nhíu mày, gã đàn ông nhã nhặn đứng trước mắt này, mặc dù chỉ yên lặng đứng đó nhưng lại làm cho Trần Gia Bảo cảm nhận được một sự uy hiếp lạnh lẽo thấu vào tận xương tủy.

Từ lúc Trần Gia Bảo xuống núi tới giờ, đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ mạnh khủng bố đến mức này!

“Nếu như, tôi cứ khăng khăng muốn giết cô ta thì sao nào?”

Trần Gia Bảo chầm chậm giơ thanh kiếm dài trong tay lên.

“Trần Gia Bảo lại dám chĩa mũi kiếm vào một kẻ mạnh Truyền Kỳ sao, anh ta điên rồi à?” Vẻ mặt Lục Bảo Ngọc càng thêm kinh hoàng, trong lòng cũng tràn ngập lo lắng.

“Đáng tiếc, có tôi ở đây thì chỉ sợ cậu không giết được cô ấy mà ngay cả mạng sống của cậu cũng gặp nguy hiểm.” Người đàn ông nhã nhặn lắc đầu bật cười, trong tiếng cười tràn đầy sự khinh thường.



Trong lời nói này còn ẩn chứa ý định giết chóc!

Vẻ mặt Trần Gia Bảo tối sầm, trong Lục Bảo Ngọc còn kinh hoàng hơn nữa.

Đàm Minh Y tận dụng mọi cơ hội, sớm đã không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng, liền vội vàng hỏi: “Tiền bối, rất cảm ơn sự cứu mạng của ông, sao ông lại biết tên của vãn bối, hơn nữa còn cố tình ra mặt tới cứu giúp vãn bối?”

“Tôi tên Liệu Thành Phùng.” Người đàn ông nhã nhặn, cũng chính là Liệu Thành Phùng cười nói:”Tới cứu cô chính là nhiệm vụ của tôi, quý cô Đàm Minh không cần phải khách sáo.”

Đàm Minh Y không khỏi sững sờ.

Liệu Thành Phùng cũng không giải thích gì thêm nữa, quay đầu, từ trên cao khinh khinh nhìn xuống Trần Gia Bảo, khinh bỉ nói: “Tiểu bối, nói thật cho cậu biết, ở trong mắt tôi cậu chẳng khác gì con giun con dế, tôi tị hiềm thân phận của mình, vốn chẳng muốn ra tay với cậu, nhưng mà, cậu đã làm quý cô Đàm Minh Y bị thương nặng đến vậy, nếu như tôi không ra tay dạy dỗ cậu thì trái lại tôi đã không làm tròn bổn phận của mình, tôi chỉ ra ba chiêu, sau ba chiêu này, cậu sống hay là chết cũng không thể trách tôi được.”

Lục Bảo Ngọc sợ hãi tái xanh mặt mày, tuy rằng cô ta phỏng đoán Liệu Thành Phùng là kẻ mạnh ở cảnh giới Truyền Kỳ, nhưng phải biết là, vẻn vẹn giữa những kẻ mạnh ở cấp bậc Tông Sư, mỗi cảnh giới nhỏ trong đó đều có sức mạnh khác nhau đến một trời một vực, tới cảnh giới Truyền Kỳ, mỗi một cảnh giới nhỏ trong đó, lại càng to lớn như thể kẽ hở giữa trời và đất.

Đừng nói tới ba chiêu của Liệu Thành Phùng, chỉ cần ra một chiêu mà thôi thì một cảnh giới Tông Sư như Trần Gia Bảo cũng không thể nào chống đỡ nổi.

Có thể nói, qua ba chiêu của Liệu Thành Phùng thì Trần Gia Bảo chắc chắn phải chết!

Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Lục Bảo Ngọc hiện ra nét lo lắng.

Người nghĩ như thế còn có Đàm Minh Y, có thể nói, trong mắt của cô ta, Trần Gia Bảo lúc này đã là người chết!

“Nếu như cậu không dám, vậy chỉ cần quỳ xuống trước mặt của quý cô Đàm MinhY nói xin lỗi, nói không chừng tôi còn có thể tha cho cậu một mạng.” Liệu Thành Phùng khinh khỉnh nói.

Ánh mắt Trần Gia Bảo hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, cười lạnh nói: “Một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như Trần Gia Bảo tôi đây há có thể dập đầu xin lỗi với một người phụ nữ? Bớt nói nhảm đi, có năng lực gì thì cứ thể hiện ra hết đi, nếu tôi chịu được ba chiêu của ông thì sao nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play