Đôi mắt Đàm Minh Y toát lên vẻ kinh hoàng, trong thời khắc đe dọa, còn chưa kịp suy nghĩ thì thanh trường kiếm đã xẹt qua ngực cô ta.

Sau một khắc, chỉ nghe thấy một tiếng đinh giòn tan, mũi kiếm dài của Trần Gia Bảo đã đâm xuyên vào thân kiếm của Đàm Minh Y.

Có thể chặn đường kiếm chết người này.

Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, nội lực đột nhiên dồn vào trường kiếm, muốn trực tiếp dùng nội lực của chính mình giết người.

Tuy nhiên, không biết thanh kiếm Thu Thủy trong tay Đàm Minh Y được làm từ chất liệu gì đặc biệt, sau cú công kích toàn lực của Trần Gia Bảo, thân kiếm bị bẻ cong thành một vòng cung khủng khiếp, nhưng không thể bẻ gãy được.

Đàm Minh Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm mừng rỡ: “Trần Gia Bảo thật là kinh khủng. Chỉ riêng thanh kiếm này uy lực đã không cách mấy so với sư phụ mình, thật may là lần này xuống núi, có mang theo thanh kiếm lưu truyền mấy trăm năm nay của Ngũ Uẩn, nếu không, một nhát lúc nãy sống thế nào được?”

Vào lúc này, ba cô gái mặc áo trắng còn lại của Ngũ Uẩn Tông, nhìn thấy Đàm Minh Y gặp nguy hiểm, nét mặt của họ thay đổi, nhao nhao rút kiếm hướng về phía Trần Gia Bảo, vì muốn giúp đỡ Đàm Minh Y.

Ba cô gái mặc áo trắng, hai người Thông u hậu kỷ và một người Bán bộ tông sư, tuy vậy, so với Trần Gia Bảo, chênh lệch sức mạnh quá lớn.

Tuy nhiên, sự kết hợp của cả ba cũng sẽ mang lại một số rắc rối cho Trần Gia Bảo.

“Không có Ngũ Uẩn kiếm trận, các người trong mắt tôi chỉ là một đám kiến hôi. Vọng tưởng đến giết tôi, đúng là không tự lượng sức mình.”

Đột nhiên, Trần Gia Bảo tỏ vẻ khinh thường và chế nhạo.

Tuy rằng anh tùy tiện phách lối, không ai bì nổi, nhưng mà nói không hề sai, bởi vì từ tông sư trở xuống, tất cả đều là giun dế.

Trần Gia Bảo không còn cố chấp nhất định phải giết Đàm Minh Y ngay, anh đá một cước vào bụng dưới Đàm Minh Y, đạp cô ta bay ra ngoài, sau đó tranh thủ lúc ba cô gái áo trắng còn chưa hoàn toàn xông tới, búng ba ngón tay, lập tức có ba đạo kiếm khí lạnh đến thấu xương bay ra, hướng về phía ba cô gái áo trắng.

“Không ổn, mau tránh ra!” Đàm Minh Y vừa ngã xuống đất, biết rằng với tu vi của ba cô cô gái, nếu không mở ra kiếm trận, nhất định không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, trong lòng đang lo lắng, đột nhiên phun ra một ngụm máu, rơi trên chiếc váy trắng, như thể những bông hồng mỏng manh nở rộ.



Lại nói, ba cô gái đối mặt với luồng kiếm khí, biết mình không thể địch lại, vẻ mặt thay đổi, nhanh chóng né trái né phải.

“Tránh được kiếm khí nhưng có tránh được tôi không?”

Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Trần Gia Bảo vang lên.

Những người có mặt ở đây hoàn toàn biến sắc.

Không biết từ bao giờ, Trần Gia Bảo đã xuất hiện trước mặt ba cô gái áo trắng, lợi dụng lúc họ đang né luồng kiếm khí, không thể quay lại phòng thủ, anh tung ra ba cước, lần lượt đá vào bụng dưới của họ.

Lập tức, ba cô gái áo trắng kêu lên một tiếng đau đớn, không tự khống chế được, bị đá bay ra sau, không hẹn mà cùng rơi xuống ngay bên cạnh Đàm Minh Y.

Tất cả đều phun máu, không còn sức chiến đấu.

Gương mặt của Đàm Minh Y hoàn toàn biến sắc, mặc dù trên danh nghĩa, ba cô gái áo trắng là kiếm phó của cô ta, nhưng trên thực tế, họ xem nhau như chị em ruột.

Bây giờ, cả bốn cô gái áo trắng đều bị thương dưới tay Trần Gia Bảo, Đàm Minh Y chấn kinh, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.

“Trần Gia Bảo, anh dám đả thương bọn họ, đồ khốn kiếp!”

Mặc dù Đàm Minh Y bị thương đến nôn ra máu và sắc mặt tái nhợt, nhưng cô ta vẫn đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng hơn, trong mắt thậm chí còn hiện đầy sát khí.

“Ha ha!” Trần Gia Bảo ngửa mặt lên trời khẽ cười một tiếng, như thể vừa nghe thấy một trò đùa lớn nhất trên đời, giọng cười mang đầy sự trào phúng, đột nhiên, anh giơ kiếm về phía Đàm Minh Y, cười lạnh nói: “Một đám các người đến đây là để giết tôi. Ngay từ đầu đã dùng máy bay trực thăng đuổi theo tôi chạy khắp núi. Lúc sau lại hợp thành kiếm trận, giở đủ mọi thủ đoạn để giết tôi. Tôi không thể phản kháng, cũng không thể đánh cho bọn họ bị thương. Còn tôi mà đả thương bọn họ thì tôi biến thành đồ khốn kiếp? Tôi chưa bao giờ thấy qua loại logic mặt dày, vô liêm sỉ như vậy. Ngược lại, thật ra tôi muốn hỏi một câu, có phải người của Ngũ Uẩn Tông các người lúc nào cũng vô liêm sỉ như vậy?”

Đàm Minh Y biến sắc, lời nói của Trần Gia Bảo khiến cô ta đuối lý, lập tức, thanh kiếm Trung Thu Thủy trong tay cô ta rung lên, lạnh lùng nói: “Bàn về mồm mép. tôi không phải là đối thủ của anh, thần mưa đành phải dùng trường kiếm trong tay để nói chuyện.”

“Chà, nếu Ngũ Uẩn Tông của cô đã không nói đạo lý, vậy thì chúng ta hãy dùng thanh kiếm trong tay để phân định thắng thua, phân biệt đúng sai.” Trần Gia Bảo cười lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play