Sau khi hai người họ nói chuyện ở đại sảnh Hoa Hồng đến tận nửa đêm, Lục Bảo Ngọc đã đề nghị Trần Gia Bảo đưa cô ta đến núi Hồng Lĩnh.

“Cô có thể nói cho tôi biết, tại sao lại đến núi Hồng Lĩnh không?” Trần Gia Bảo vừa lái xe vừa tò mò hỏi. Khóe miệng Lục Bảo Ngọc nhếch lên nở một nụ cười bí hiểm, đáp: “Có một câu nói không biết anh đã từng nghe chưa, đó là núi không tất ở chỗ cao, có tiên ở tất có danh. Mặc dù núi Hồng Linh bình bình không có gì nổi bật, nhưng nói không chừng nó có thể khiến anh gặp được tiên nhân, từ đó có được cơ duyên lớn, khiến anh ở tỉnh lỵ như cá gặp nước, tung hoành ngang dọc không gặp bất cứ trở ngại gì.”

“Suy nghĩ của cô thật là một sự đáng yêu đến ngây thơ, hồn nhiên.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười, anh biết rất rõ Lục Bảo Ngọc nhất định không phải là người có suy nghĩ viển vông như vậy, cô ta đưa anh lên núi chắc chắn là có dụng ý của cô ta.

Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo bèn nén lại sự tò mò trong lòng, tập trung lái xe lên đỉnh núi.

Lái đến lưng chừng núi, đột nhiên, hai đạo cường quang từ không trung bắn ra, trực tiếp bao phủ chiếc Maserati. Trần Gia Bảo và Lục Bảo Ngọc lập tức cảm thấy xung quanh sáng như ban ngày, đồng thời trong màn đêm còn vang lên tiếng ầm vang cực lớn của cánh quạt.

Trên bầu trời đêm, chỉ thấy ba chiếc trực thăng xếp thành hình chữ”phẩm”bay tới, hơn nữa còn đến với ý đồ không tốt!

Trần Gia Bảo và Lục Bảo Ngọc nhìn nhau, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đột nhiên, dường như nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt Trần Giao Bảo, Lục Bảo Ngọc vội vàng giải thích: “Không liên quan đến tôi, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.”

Trần Gia Bảo gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Núi Hồng Lĩnh là nơi Lục Bảo Ngọc đề nghị tới, mà vừa mới đến chưa được bao lâu đã gặp phải ba chiếc trực thăng nghi là có ý đồ xấu, Trần Gia Bảo nói không nghi ngờ Lục Bảo Ngọc thì chắc chắn là nói dối.

Ba chiếc trực thăng bay từ xa đến gần nhanh chóng lộ ra bộ mặt thật.

“Hóa ra là trực thăng quân dụng, này… chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ tối nay quân đội có nhiệm vụ ở đây sao?” Lục Bảo Ngọc hơi biến sắc.

Cô ta chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên, hai ngọn lửa bất ngờ bùng lên dữ dội từ hai chiếc trực thăng quân sự, vô số đạn lao thẳng về phía chiếc Maserati trên con đường núi quanh co, âm thanh “tằng tằng tằng, tằng tằng tằng…” càng vang vọng khắp bầu trời đêm!



Chúng bất ngờ nổ súng vào chiếc Maserati!

Nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết, một khi bị súng máy quét quá, làm gì còn chỗ sống?

“Nguy hiểm, mau lái xe thoát khỏi bọn chúng…” Lục Bảo Ngọc tái mặt, bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay của Trần Gia Bảo. Dưới sự căng thẳng, những chiếc móng được sơn màu đỏ của móng tay đã cắm thẳng vào da thịt của Trần Gia Bảo.

“Chết tiệt, cô nắm chặt quá!” Trần Gia Bảo cũng sửng sốt, bật ra một câu chửi thề. Anh đạp mạnh chân ga, lập tức đẩy chiếc Maserati lên tốc độ tối đa, giống như một ngôi sao băng màu đỏ, bay vút về phía đỉnh núi trong bóng tối!

Ở phía sau, trên không trung, ba chiếc trực thăng đang truy đuổi sát sao, cùng với tiếng ầm vang và tiếng súng máy, vô số viên đạn ào ào bắn xuống, bắn xuống đất tạo ra vô số tia lửa.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vẻ mặt Trần Gia Bảo rất nghiêm túc, dùng cả chân và tay, dưới một loạt các thao tác rối mắt, chiếc Maserati màu đỏ như sống lại, lạng lách đánh võng trên con đường núi ngoằn ngoèo không mấy rộng rãi, thỉnh thoảng gặp phải khúc cua Trần Gia Bảo lại đánh tay lái hết mức, tránh bị súng máy bắn trúng.

Tốc độ và sự kích thích thực thụ!

Tuy nhiên, con đường núi quanh co dài bất tận, có rất nhiều khúc cua, và khủng bố nhất là rìa đường không có hàng rào bảo vệ, bên dưới còn là vách đá cao hàng trăm mét, với tốc độ xe nhanh như vậy, chỉ cần Trần Gia Bảo phạm một lỗi nhỏ nào thôi thì chiếc xe chắc chắn sẽ lao ra khỏi đường núi, không thể thoát khỏi kết cục xe lật người chết!

Bên trên có máy bay trực thăng quân sự, súng máy vây quét đánh chặn, bên dưới có những vách núi cao hàng trăm mét, nguy hiểm, kích thích và kinh hồn bạt vía.

Có thể nói, sau khi Trần Gia Bảo đến tỉnh lỵ, trong tất cả các tình huống thì đây là lần hung hiểm nhất!

Lục Bảo Ngọc đang ngồi trên ghế phụ lái, chỉ cần liếc mắt ra ngoài cửa sổ là có thể nhìn thấy vách núi và vực thẳm bên dưới, may là tâm trí cô ta vững vàng, nhưng đối mặt với hiểm cảnh tột cùng như vậy, sắc mặt cô ta vẫn tái nhợt, nhịp tim tăng nhanh, trên mặt không có một chút huyết sắc.

“Có tôi ở đây, cô tuyệt đối sẽ không chết được đâu, từ xưa đến nay tôi luôn là người nói được làm được.”

Trần Gia Bảo vừa lái xe chạy thoát thân vừa liếc nhìn Lục Bảo Ngọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play