Nếu như nói lúc đầu Hồ Quốc Minh còn sợ thế lực của nhà họ Lục quá to lớn không đụng vào được, nhưng bây giờ, một là cũng đã hoàn toàn đắc
tội với nhà họ Lục, chi bằng, dứt khoát cứng rắn đến cùng, hai là, Hồ
Quốc Minh cũng tin không tin là Lục Hán Dương sẽ làm chuyện gì quá đáng.
Có điều, cậu nhóc mập và nhóm phú nhị đại thật sự bị doạ một trận,
bọn họ cũng đã nhìn ra, giữa Hồ Quốc Minh và Lục Hán Dương có mâu thuẫn
gì đó.
Bọn họ cũng là những người thông minh, liên tục lùi về sau, để tránh gây ảnh hưởng đến nội tình bên trong.
Lục Hán Dương phẫn nộ liếc qua, lập tức, giễu cợt nói: “Cậu muốn nói
Trần Gia Bảo? Nhưng cậu có biết, Trần Gia Bảo bây giờ đến bản thân còn
lo chưa xong?”
“Nói năng linh tinh. Vậy cậu có biết, chị cậu mời cậu chủ tôi hẹn hò, bây giờ không chừng đang ở nơi nào đó ngắm trăng ngắm hoa.” Hồ Quốc
Minh cười lớn, đặc biệt đắc ý.
Tên nhóc mập và mấy người kia đều vội vã gật đầu, bởi vì bọn họ chính mắt nhìn thấy Lục Bảo Ngọc đến mời Trần Gia Bảo.
Lục Hán Dương khinh thường, nói: “Thật sự ngu đần, Trần Gia Bảo thì
là cái thứ gì, làm gì có tư cách đi ngắm trăng ngắm hoa với chị tôi? Chị tôi mời Trần Gia Bảo đến nơi này, thật ra đây chính là Hồng Môn Yến*,
Trần Gia Bảo mà cậu dựa vào, nói không chừng bây giờ đã bò dưới đất như
chó rồi.”
*Hồng Môn Yến: trong lịch sử, đây là đại tiệc do Hạng Vũ tổ chức khi
nghe tin Lưu Bang có tâm tư muốn trở thành hoàng đế, quyết định giết Lưu Bang mới tổ chức.
Lời này vừa nói xong, mọi người đều bị sốc.
Tên nhóc mập và mấy vị phú nhị đại bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu thật sự
như thế, thì hoàn toàn có thể giải thích được tại sao một người thanh
cao như Lục Bảo Ngọc, lại chủ động hẹn Trần Gia Bảo.
Nói cả nửa ngày, thì ra không phải là xem trọng Trần Gia Bảo, mà là muốn đối phó với Trần Gia Bảo.
Nghĩ đến đây, nhóm phú nhị đại này đều cười lạnh cả lên, cũng vô cùng khinh thường mà nhìn về Hồ Quốc Minh.
“Tôi đã nói làm sao cô Lục Bảo Ngọc lại có thể mời một người ngoài
đến nhà thủy tạ Diệc Thiên được, thì ra chính Trần Gia Bảo đã xúc phạm
đến nhà họ Lục, cô Lục đến để hỏi tội, thật nực cười khi Trần Gia Bảo và Hồ Quốc Minh vẫn giả vờ như mình tuyệt vời lắm vậy, chậc, thật là vô
liêm sỉ.”
với các người, chết tiệt, bây giờ khi họ nghe nói rằng Lục Bảo Ngọc
sẽ đối phó với đại ca của tôi, bọn họ quay mặt đi và không nhận ra bất
cứ ai, thật là một lũ không biết xấu hổ!”
Tiểu mập mạp bị nói đỏ mặt, sau lại đắc ý nói: “Vô nghĩa, mọi người
đều cho rằng Trần Gia Bảo là người có lai lịch thâm hậu, mới nhẫn nại
nghe anh khoác lác, bây giờ chúng tôi mới biết hai người là đồ nhà quê
từ nơi khác đến, đại gia sao phải cho các anh mặt mũi chứ, khi chúng ta
là kẻ ngốc phải không, Lục đại thiếu, anh nói xem tôi nói có đúng như
thế không?”
“Đúng vậy, đây thực sự là lý do, trong hàng nghìn năm, cho dù công
nghệ có phát triển như thế nào, thì đây vẫn sẽ là một xã hội tôn sùng
sức mạnh, ai có nắm đấm lớn hơn, thì mọi thứ họ nói ra sẽ được cả thế
giới công nhận và tôn trọng. Hồ Quốc Minh, trước mặt nhà họ Lữ của tôi,
đừng nói đó là anh, ngay cả đại ca của anh Trần Gia Bảo, cũng không đủ
tư cách để chúng tôi để ý đến!” Lục Hán Dương đắc ý cười nhạo.
Lục Hán Dương đã lên hết kế hoạch rồi, lần này Trần Gia Bảo nhất định phải thua ở trong tay Lục Bảo Ngọc, còn anh ta thì tranh thủ thời cơ
đến nhà Tần, gặp mặt Tần Thanh Hải, lúc đó Tần Ly Nguyệt không phải
ngoan ngoãn kết hôn với anh ta sao?
Khi thời cơ đến, anh ta không chỉ có thể kết hôn với nhà họ Tần, và
được sự ủng hộ của nhà họ Tần, anh ta còn có thể ôm hôn mỹ nhân nữa.
Lục Hán Dương nở nụ cười đắc ý, khi nghĩ rằng Tần Ly Nguyệt sẽ sớm trở thành người phụ nữ của mình.
“Ồ? Lục Hán Dương, rốt cuộc anh từ đâu ra tự tin nói rằng tôi không đủ tư cách?”
Đột nhiên, một giọng nói lười biếng, vang lên sau lưng mọi người.
Giọng nói rất quen thuộc, nụ cười của Lục Hán Dương đột nhiên đông
cứng lại, giật mình, trong mắt anh ta hiện lên một tia khó tin, anh ta
đột nhiên nhìn lại, và kêu lên: “Trần … Trần Gia Bảo, anh… anh không
sao, còn chị gái, tại sao chị lại ở với Trần Gia Bảo?”
Đó là Trần Gia Bảo đã đến!
Trần Gia Bảo trông lười biếng, với nụ cười trên miệng, trong khi đó
thì Lục Bảo Ngọc một người đẹp như một tiên nữ đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, điều quan trọng nhất, là bàn tay của hai người, lại nắm lấy
nhau một cách quang minh chính đại.