Thứ hai, điểm này cũng xuất phát từ điểm trước, những người dưới tay
anh có thể dùng được thật sự quá ít, còn nhân tài dưới tay Bùi Thanh
Phong thật sự rất đông, trong đó còn có một vị tên là Vân Bá Hùng, được
mệnh danh là ‘bất khả chiến bại’, không những là một bậc thầy hùng mạnh
như anh mà anh ta còn quét sạch hết các vị cao thủ trong Tỉnh Phú Thọ,
có thể nói sức chiến đấu vô cùng lớn mạnh, ngoài ra, càng không cần nhắc đến ‘bá tước bóng đêm’ những loại sát thủ này tiếng tăm lừng lẫy.
Giờ không nói đến việc anh có đánh thắng được Vân Bá Hùng hay không,
cho dù là có thể đánh bại ông ta, vậy còn những cao thủ khác của Bùi
Thanh Phong, lại phải giao cho ai đối phó đây? Cho nên, đây là điểm
thiếu sót thứ hai của anh khi đối mặt với Bùi Thanh Phong. Tôi dám khẳng định rằng, nếu còn có hai khuyết điểm này mà anh đi đối phó với Bùi
Thanh Phong thì vĩnh viễn chỉ ở thế bất lợi.”
Trong ánh mắt của Lục Bảo Ngọc loé lên nguồn sáng của trí tuệ, sau
khi phân tích xong, đến bản thân cô ta cũng cảm thấy mình phân tích là
hoàn toàn chính xác, trực tiếp bắn trúng điểm yếu lớn nhất của Trần Gia
Bảo.
Đột nhiên, cô nhìn thấy miệng Trần Gia Bảo nở một nụ cười mang ý chế
nhạo, không tự chủ được mà ngây ra, hỏi: “Anh cảm thấy tôi nói không
đúng sao?”
Trần Gia Bảo lắc đầu và tắt nụ cười, nói: “Cô nói rất đúng, có điều,
cô có năng lực thu thập tình báo, nhưng vẫn còn thiếu một điều quan
trọng, cô có biết, Vân Bá Hùng đã bị tôi đánh bại rồi?”
Lời này nói xong, Lục Bảo Ngọc và Châu Nguyệt Tâm cùng lúc kinh ngạc biến sắc.
“Tên thuộc hạ đứng đầu của Bùi Thanh Phong, Vân Bá Hùng được phong là bất khả chiến bại lại bị anh đánh bại rồi?” Lục Bảo Ngọc vô cùng ngạc
nhiên nói, cô ta có chút nghi ngờ, nếu như chuyện này truyền ra ngoài,
nhất định trong thế giới xã hội đen sẽ dấy lên một cuộc sóng to gió lớn, còn tên tuổi của Trần Gia Bảo nhất định sẽ càng vang dội hơn nữa.
“Trần Gia Bảo tuổi còn trẻ như vậy, không những đã trở thành một tông chủ hùng mạnh, mà còn đánh bại cả Vân Bá Hùng nổi tiếng từ lâu, anh ta
thật sự là yêu quái.”
Lục Bảo Ngọc cảm thán trong lòng, lại càng cảm thấy, bản thân hôm nay lại đến đây đối phó Trần Gia Bảo thật sự là hoàn toàn sai lầm.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo bình thản nói: “Vân Bá Hùng không chỉ bị tôi
đánh bại, hơn nữa trong lúc hắn ta quyết đấu với tôi, sử dụng phương
pháp bí mật quá độ, bây giờ trình độ sụt giảm nghiêm trọng, hơn nữa cánh tay phải của hắn ta đã bị một kiếm của tôi chém đứt, cô nói, gãy mất
một tay thì trình độ còn là bất khả chiến bại nữa không, còn có thể sinh ra đe doạ gì cho tôi nữa?”
Trong lòng Lục Bảo Ngọc càng kinh động hơn, lắc lắc đầu, nói: “Không thể.”
Trần Gia Bảo nhếch miệng cười nhẹ, gật gật đầu, nói: “Nhân tài dưới
trướng Bùi Thanh Phong tuy là nhiều, nhưng khi mất đi Vân Bá Hùng thì
anh ta chỉ còn như là một con hổ bị nhổ răng, chỉ còn lại những kẻ được
đồn đại là bá tước bóng đêm, thì có thể nảy sinh ra uy hiếp cho tôi
không?”
“Không thể.” Lục Bảo Ngọc cũng lắc đầu như vậy, bá tước bóng đêm tuy
là lợi hại, nhưng khi đối mặt với một vị tông sư hùng mạnh, cũng chỉ có
thể bị giết.
Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Bùi Thanh Phong thống nhất tỉnh Phú Thọ
không bao lâu, còn chưa kịp tiêu hoá hoàn toàn, chắc chắn vẫn còn không
ít những mối tai hoạ ngầm, lại cộng thêm thực lực của Vân Bá Hùng giảm
sút nặng nề, Tỉnh Phú Thọ nhất định là có không ít người nhìn chằm chằm
vào Bùi Thanh Phong, cô nói, dưới tình hình như hiện nay, trong thời
gian ngắn, Bùi Thanh Phong có thể đến tranh giành Tỉnh Hoà Bình không?”
“Không thể.” Lục Bảo Ngọc mở miệng nói, trong lòng vừa kinh sợ vừa
bất lực, tuy Trần Gia Bảo đang ở Tỉnh Hoà Bình, nhưng lại đem tình hình ở Tỉnh Phú Thọ phân tích không thiếu chút nào.
“Người đàn ông này, ngoại trừ võ công vô cùng lợi hại ra, đến tâm tư cũng tinh tế đến như vậy, thật sự đáng sợ!”
Nếu như có thể được nghĩ đến, trong lòng cô mặc định rằng, nếu như
lần này có thể sống sót thoát ra ngoài, sau này tuyệt đối không bao giờ
đối địch lại với Trần Gia Bảo nữa.
Bỗng nhiên, Trần Gia Bảo lạnh cười một tiếng, chắp hai tay sau lưng,
mắt liếc qua nhìn, tự tin nói: “Cho dù là mấy điều trên không tồn tại,
Trần Gia Bảo tôi muốn đến Tỉnh Phú Thọ giết Bùi Phong, trên thiên hạ
này, có người nào có khả năng ngăn cản được tôi?”
Lục Bảo Ngọc hoàn toàn không nói nên lời, Trần Gia Bảo ở một cấp đặc
biệt kinh điển trong các cấp cao thủ tông sư, chỉ cần anh hạ quyết tâm
muốn đi giết Bùi Thanh Phong, Bùi Thanh Phong nhất định sẽ chết mà không còn nghi ngờ gì nữa.
“Bây giờ, cô cảm thấy hai khuyết điểm trên có tồn tại không?” Trần Gia Bảo thách thức nói.
Lục Bảo Ngọc bị doạ cắn nhẹ môi, sau đó có một cảm giác bất luận là
về võ thuật hay là trí tuệ, cũng đều bị Trần Gia Bảo đè bẹp, nản lòng
nói: “Không tồn tại.”
“Haizz, nếu đã như vậy, thì cô có thể cam tâm chịu chết rồi phải
không?” Trần Gia Bảo bình thản nói, cứ y như là đang kể lại một chuyện
nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.
Sắc mặt Châu Nguyệt Tâm hoàn toàn biến đổi, nhưng trong một lúc,
không biết nên làm thế nào để ngăn cản Trần Gia Bảo, lo lắng đến đổ mồ
hôi khắp mặt, ngũ tạng như bị đốt cháy.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Lục Bảo Ngọc lại bình tĩnh lắc lắc đầu, nói: “Không, anh sẽ không giết tôi.”
“Oh? Tại sao?” Lông mày Trần Gia Bảo nhảy lên, đôi mắt hứng thú.
“Ban đầu, tôi thật sự nghĩ rằng anh sẽ giết tôi, nhưng qua sự tiếp
xúc vừa nãy, tôi mới đột nhiên hiểu ra, thật ra anh căn bản sẽ không
giết tôi, lí do rất đơn giản, bởi vì tôi là phụ nữ, hơn nữa lại là một
người phụ nữ rất xinh đẹp, rất thông minh, cho dù không có Bùi Thanh
Phong, nhưng theo tính cách của anh, sau này sẽ còn đắc tội với rất
nhiều người, anh nhất định sẽ có lúc phải cần đến tôi. Anh là một người
thông minh, nhất định cũng hiểu rõ, có tôi ở bên cạnh làm phụ tá cho
anh, ít nhất cũng sẽ khiến anh thấy thoải mái hơn nhiều.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT