Sau khi Kiều Toàn Tuấn nghe xong, đã bị hóa đá ngay tại chỗ, mất hồn mất vía không muốn quay lại vị trí của mình, ngồi xuống tại chỗ, có chút hồn bay phách lạc.

“Y thuật của Trần Gia Bảo quả là siêu phàm, nếu như lúc bình thường, anh ta chữa khỏi bệnh cho ông cụ thì mọi người đều vui mừng, nhưng mà bây giờ lại xảy ra chuyện Trần Gia Bảo được Phượng Hoa mang đến. Sau khi ông cụ tỉnh lại, chỉ có thể cảm ơn anh cả, nói không chừng còn vui mừng khôn xiết. Rồi đem vị trí chủ nhà truyền lại cho anh cả cũng là có khả năng, vậy thì tới lúc đó, tôi há chẳng phải trở thành trò cười cho cả nhà họ Kiều sao?

Không, hiện tại không cần phải bi quan như vậy, cho dù y thuật của Trần Gia Bảo thực sự có siêu phàm, nhưng anh ta cũng không phải thần thánh, không thể bệnh nào cũng chữa được, cũng không nhất định là có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ, bây giờ ai thắng ai thua. Tất cả vẫn chưa nói trước được, chỉ cần ông cụ không tỉnh lại được, nhiều nhất là cho tôi nửa năm, tôi có thể khống chế hoàn toà nhà họ Kiều! “

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Kiều Toàn Tuấn mới trông khá hơn một chút, ông ta nhìn về phía phòng của ông Kiều, trong mắt hiện lên một tia khói mù.

Cũng không biết đã bao lâu rồi. Trong khi mọi người đang hồi hộp chờ đợi, đột nhiên, một tiếng “ken két”, cửa phòng của ông Kiều bị đẩy ra, Trần Gia Bảo dẫn đầu đoàn người bước ra ngoài, nhưng vẻ mặt hơi mệt mỏi, nhìn dáng vẻ, dường như đã điều trị xong cho ông cụ Kiều Thanh. Cho dù anh là một bậc thầy cao cấp, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Kiều Ngọc Nghi và Kiều Toàn Tuấn, hai anh em “vọt lên”, dường như đồng thời đứng lên, đồng thanh hỏi: “Ông cụ thế nào rồi?”

Điều khác biệt là Kiều Ngọc Nghi thì hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định, trong khi Kiều Toàn Tuấn thì ngược lại.

Trần Gia Bảo khẽ liếc nhìn những người xung quanh, chậm rãi lắc đầu.

Sắc mặt của Kiều Ngọc Nghi liền thay đổi, chẳng lẽ cho dù y thuật giỏi như Trần Gia Bảo cũng không có cách nào chữa trị chứng bệnh Alzheimer của ông cụ sao?

Tất cả mọi người đều thất vọng, Hồ Văn Quảng cau mày thở dài đầy kinh ngạc: “Trên đời này vẫn còn những căn bệnh mà bác sĩ Trần không thể chữa khỏi. Xem ra Trần thần y cũng không phải là toàn năng.”

Trong số những người có mặt, chỉ có Kiều Toàn Tuấn là lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm nói: “Không sao, không sao.”

Ngay lập tức, Kiều Toàn Tuấn cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói:”Vốn là bác sĩ Hồ và anh cả của tôi rất sùng bái anh. Còn tưởng rằng anh thực sự có năng lực, không ngờ cũng chỉ là một kẻ lừa gạt. Hừ, anh không phải muốn để em phải hối hận sao? Bây giờ xem anh ăn nói ngang ngạnh như thế nào?”

Hồ Văn Quảng mở miệng, định giúp Trần Gia Bảo phản bác, nhưng khi nhớ ra Trần Gia Bảo không chữa khỏi bệnh được cho ông Kiều, trong lòng cũng không tự tin, câu nói vừa lên tới môi, lại bị ông ấy nuốt xuống.



Trần Gia Bảo nhíu mày, sau đó nhướng mày nói:”Tại sao ông lại gọi tôi là kẻ lừa gạt?”

“Tại sao ư? Chính là vì anh tự cho mình là thần y mà lại không chữa khỏi bệnh được cho ông cụ, chỉ vì điểm này mà tôi dám nói rằng anh là kẻ lừa gạt. Thế nào, anh vẫn còn mặt mũi mà phản bác sao?” Kiều Toàn Tuấn lớn tiếng chỉ trích.

Kiều Ngọc Nghi cũng hơi cau mày, có lẽ Trần Gia Bảo quả thực là có năng lực, nhưng cho dù nói như thế nào thì anh ta cuối cùng cũng không chữa khỏi bệnh cho ông cụ Kiều.

“Ha.” Đột nhiên, Trần Gia Bảo cười nhẹ, sau đó nhìn Kiều Toàn Tuấn với vẻ khinh thường nói: “Đồ ngốc.”

Ngay sau khi câu nói này được xuất ra, tất cả mọi người có mặt đều náo động!

Kiều Toàn Tuấn, với tư cách là chủ nhà thứ hai của nhà họ Kiều ở thành phố đà Nẵng, từ trước đến nay đều có thế lực, vậy mà bây giờ, lại bị một tên nhóc chưa đầy 20 tuổi mắng là đồ ngốc, hơn nữa lại còn chửi ngay trước cửa nhà mình, mọi người suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

“Hỗn xược!”Kiều Toàn Tuấn chỉ vào Trần Gia Bảo với vẻ tức giận mà nói:”Nhà họ Kiều tôi tin tưởng anh, để anh trị bệnh cho ông cụ. Anh chẳng những không chữa được bệnh mà còn dám xúc phạm tôi. Thật là một kẻ tội đồ!”

Trần Gia Bảo khoanh tay, vẻ mặt vẫn như cũ, vừa khinh thường cùng, vừa ngông cuồng tự cao tự đại, cười lạnh nói: “Sao ông biết là tôi không chữa khỏi bệnh cho ông cụ Kiều?”

Vẻ mặt Kiều Toàn Tuấn chợt đanh lại, trong lòng trào dâng lên một linh tính không tốt, sau đó sửng sốt nói: “Anh nói cái gì?”

Tất cả mọi người đều bàng hoàng, lẽ nào bệnh Alzheimer của ông cụ Kiềulại được Trần Gia Bảo chữa khỏi?

Kiều Ngọc Nghi nửa tin nửa ngờ, bước nhanh vào phòng, sau đó, giọng nói vui mừng và ngạc nhiên của Kiều Ngọc Nghi từ trong phòng vang lên: “Ba, ba …ba thật sự tỉnh rồi sao?”

Câu này có nghĩa là ông cụ Kiều đã được Trần Gia Bảo chữa khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play