“Cảm ơn chị đã khen.” Lục Hán Dương đắc ý, cười nói: “Nếu như không
ngoài dự tính có lẽ bây giờ bọn họ đã bắt được Trần Gia Bảo, rất nhanh
sẽ đến đây thôi, đến lúc đó, em sẽ cho chi thấy mặt mũi nhà chúng ta
được lấy lại như thế nào.”
Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên, một người đàn ông trung niên vội vã
chạy vào từ bên ngoài. Lục Hán Dương đột nhiên ngẩn ra, bởi người đàn
ông này tên là lão Quảng, là một trong những người hắn phải đi theo dõi
Trần Gia Bảo.
“Có phải đã giải quyết xong Trần Gia Bảo rồi? Bây giờ anh ta ở đâu?”
Lục Hán Dương vui mừng đến mức đứng lên. Lão Quảng sắc mặt rất xấu, nhìn Lục Hán Dương, lại nhìn Lục Bảo Ngọc, sắc mặt phức tạp: “Cô chủ, cậu
chủ, bây giờ Trần Gia Bảo vẫn đang ở trong quán bar.”
“Vẫn đang trong quán bar?” Lục Hán Dương nhíu mày nói: “Chẳng lẽ người tôi phái đi xử lí Trần Gia Bảo vẫn chưa đến?”
“Không, bọn họ đến rồi, nhưng mà… nhưng họ đều bị Trần Gia Bảo đánh
gục hết rồi.” Lão Quảng nghĩ lại cảnh chính mắt mình nhìn thấy, sắc mặt
vẫn còn bàng hoàng, một người địch lại trăm người, chỉ mỗi thần thái đó
thôi cũng đủ khiến người ta kinh hoàng.
“Cái… cái gì cơ?” Lục Hán Dương kinh ngạc vô cùng. Lão Quảng tiếp tục nói: “Đó là tôi tận mắt chứng kiếm, vả lại cả quá trình cũng chỉ trong
khoảng một phút, Trần Gia Bảo đánh họ xong mới nói rằng, anh ta trươc
giờ có ơn báo ơn, có thù báo thù, thù của ngày hôm nay, sau này nhất
định sẽ trả.”
“Một phút đánh bại hơn một trăm năm mươi người?” Lục Hán Dương biến
đổi sắc mặt, trong ánh mắt đầy sự phẫn nộ và kinh ngạc. Lục Bảo Ngọc lại có vẻ rất hứng thú, nhàn nhạt nói: “Xem ra Trần Gia Bảo nhất định là
một người có võ, võ cũng rất giỏi, thú vị đấy. Hán Dương, bây giờ em lập tức phái người đi Hòa Bình điều tra xem gốc gác của Trần Gia Bảo, nhớ
là điều tra càng kĩ càng tốt.”
“Em biết rồi, chỉ là rốt cuộc làm thế nào với Trần Gia Bảo đây, chẳng lẽ cứ tha cho anh ta như thế?” Lục Hán Dương không cam lòng.
“Trần Gia Bảo à, chị sẽ đích thân đi.” Lục Bảo Ngọc thấy rất thú vị.
Lục Hán Dương kinh ngạc vô cùng, chuyện này còn đáng ngạc nhiên hơn cả
việc nghe tin Trần Gia Bảo lấy một địch trăm, bởi vì anh ta biết, tầm
nhìn người chị này của mình rất cao, đến cả thành Tỉnh to lớn này cũng
chẳng có mấy người mà chị anh ta để mắt tới. Nhưng bây giờ, người chị
kiêu ngạo thanh cao này của anh ta lại định tự mình ra mặt, xử lí Trần
Gia Bảo, sao có thể bảo Lục Hán Dương không kinh ngạc cho được?
“Trần Gia Bảo, có chị tôi tự mình ra mặt, dù cho anh có chết ở đây thì cũng không uổng công sống.”
Lục Hán Dương nhếch miệng cười. Ngày hôm sau, sắp đến giữa trưa, mặt
trời chói chang. Căn cứ vào lời hẹn của Trần Gia Bảo với nhà họ Tần, Tần Thanh Hải, Trần Gia Bảo sẽ xuất hiện vào giờ này ở nhà họ Tần.
Lúc này, trong phòng khách biệt thự nhà họ Tần, Đoạn Thi Dương đang
ngồi trong phòng, yên lặng đọc sách, trên chiếc bàn dỗ trước mặt cô ta
có đốt một cây hương đen, khiến lòng người thanh tịnh. Đoạn Thi Dương
hôm qua sau khi được đón đến nhà họ Tần thì được tiếp đã rất tỉ mỉ, còn
có cả người đến hầu hạ cô ta, đột nhiên vì được cưng chiều mà thấy sợ
hãi.
Vốn dĩ cô ta còn định hai hôm sau sẽ đến trường họ báo danh, sau đó
sẽ nhân kì nghỉ hè tìm công việc để làm quen trước với cuộc sống đi làm
thuê, nhưng sau khi nghe lời khuyên của Phát, bời vì cô ta là bạn của
ngài Trần, nên cũng là khách quý của nhà họ Trần, thân phận cao quý,
không thể đi làm thêm bên ngoài, nếu không thì sẽ khiến cho nhà họ Tần
mất mặt.
Đoạn Thi Dương không biết làm sao, mặt khác cũng do lòng ham hư vinh
của nữ giới, liền yên tâm ở lại biệt thự nhà họ Tần, đợi qua vài ngày,
sau khi đi báo danh ở trường thì sẽ chuyển đến ở kí túc xa trong trường, Đoạn Thi Dương hiểu rất rõ, bản thân có thể trở thành khách quý của nhà họ Tần là bởi vì Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo không có học lực nhưng lại
anh hùng cứu mĩ nhân, võ lại giỏi, cứu cô ta từ trong tay bọn cướp.
“Trần Gia Bảo, rốt cuộc anh là người thế nào?” Đoạn Thi Dương đặt
sách xuống, lẩm bẩm nói, trong lúc vô thức lại viết ba chữ “Trần Gia
Bảo” ra giấy. Đột nhiên, âm thanh “cộp cộp cộp” từ bên ngoài truyền vào, sau đó có người gõ cửa, vui vẻ gọi: “Thi Dương, mở cửa mau, tôi là Diệp Châu, tôi có tin này rất quan trọng muốn báo cho cô.”
Đoạn Thi Dương đột ngột tỉnh lại, hoảng loạn nhét tờ giấy có viết tên Trần Gia Bảo vào trong túi áo, đương nhiên chính cô ta cũng không biết
tại sao phải giấu tờ giấy này đi. Bên ngoài chính là Liễu Diệp Châu.
“Có chuyện gì sao?”Đoạn Thi Dương đứng ở cửa, tò mò hỏi. Cô ta vừa
nói xong, Liễu Diệp Châu đã vui vẻ xông vào, Đoạn Thi Dương hơi nhíu
mày, sắc mặt không vui. Đột nhiên, Liễu Diệp Châu vui vẻ nói: “Thi
Dương, tôi vừa mới nghe được mấy người nói chuyện với nhau ở vườn hoa
trong biệt thự, vừa hay là tin tức về Trần Gia Bảo.”
Đoạn Thi Dương ngạc nhiên, không hiểu sao trong lòng lại thấy rất tò
mò, rất muốn nghe chuyện của Trần Gia Bảo, nhưng biểu cảm vẫn không thay đổi gì, nhàn nhạt nói: “Vậy sao, rốt cuộc là tin gì thế, khiến cho anh
có vẻ vui thế, tôi nhớ rằng anh rất ghét Trần Gia Bảo cơ mà?”
“Hừ, tôi là người nhà họ Tần, Trần Gia Bảo tính là cái thá gì, sao có thể khiến tôi để ý tới được?”
Liễu Diệp Châu vẻ khinh bỉ, hôm qua anh ta đi hết hơn hai mươi dặm,
suýt thì gãy cả chân mới đến được nhà họ Tần, anh ta hận Trần Gia Bảo
chết được. Đoạn Thi Dương trợn mắt, sắc mặt đột nhiên lại lạnh nhạt,
nhàn nhạt nói: “Anh có nói tiếp không? Không nói nữa thì tôi đọc sách
tiếp đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT