“Mặc dù Tần Ly Nguyệt là con gái cưng của Tần Hải Thanh, nhưng lại
không quan tâm đến mặt mũi của ông mà làm trò trước mặt bao nhiêu người
như vậy, cho dù Tần Hải Thanh có yêu thương Tần Ly Nguyệt hơn nữa, cũng
sẽ nổi trận lôi đình chứ?”
Mọi người trong lòng đều hết sức kinh sợ, âm thầm lắc đầu, ai cũng cảm thấy Tần Ly Nguyệt quá liều lĩnh rồi.
Chỉ có hai cô gái Tần Thi Vân và Kiều Phượng Hoa là vừa kinh sợ nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy đầy vui mừng và kính nể.
Nhất là Kiều Phượng Hoa, liên tưởng đến hoàn cảnh của chính mình, tự
lẩm bẩm:”Nếu như mình là Tần Ly Nguyệt, mình có thể có can đảm phản đối
ba trước mặt mọi người như vậy không?”
Trần Gia Bảo ngồi ở bên cạnh, nhấp một ngụm rượu vang, trong mắt hiện lên vẻ thưởng thức.
Bên kia, Tần Quang Đại lắc đầu cười gượng, than thở:”Tôi chỉ biết
rằng Trần Gia Bảo đã đến đây rồi, vậy thì Ly Nguyệt nhất định sẽ không
gả cho Lục Hán Dương. Nhưng mà tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, Trần Gia Bảo đã rót lời đường mật gì vào tai Ly Nguyệt mà có thể khiến con bé Ly
Nguyệt dịu dàng dám phản đối ý kiến của anh cả trước mặt mọi người? Lợi
hại, thật là lợi lại, chẳng qua, lần này làm khó cho anh cả rồi.”
Quả nhiên, trong ánh mắt phức tạp của mọi người, sắc mặt Tần Hải
Thanh sa sầm lại, trong mắt hiện lên sự giận dữ, nhưng mà giọng điệu vẫn không thay đổi, bình tĩnh nói:”Ly Nguyệt, con có biết con đang nói gì
không?”
Tần Ly Nguyệt trước giờ vẫn luôn luôn kính sợ ba mình, sắc mặt khẽ đổi khi nhận ra sự tức giận của ông.
Nhưng mà dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, ánh mắt Tần Ly Nguyệt vẫn kiên định như trước, không có chút nhượng bộ nào, kiên định
nói:”Ba, con rất hiểu mình đang làm gì, con của trước kia tuy là con gái lớn nhà họ Tần, là con cưng trong mắt nhiều người nhưng con cũng có chỗ bất đắc dĩ của mình, cũng sẽ khuất phục trước số mệnh. Thế nhưng hôm
nay, một người bạn mà con vô cùng quan tâm, từ thành phố Hòa Bình xa xôi đến, anh ấy nói cho con lẽ sống của một người là ở chỗ có thể kiên
cường bất khuất, có thể nắm chắc lấy số phận của chính mình trong lòng
bàn tay. Cho nên, ba à, con gái bất hiếu mong ba có thể tha thứ cho sự
tùy hứng của con, con nhất định không gả cho Lục Hán Dương đâu, bởi vì
con đã có người mình thích rồi.”
Nói xong, Tần Ly Nguyệt nhìn về phía Trần Gia Bảo, ánh mắt đưa tình. Mọi người ồ lên xôn xao.
Thấy cảnh này mọi người sao lại không biết người mà Tần Ly Nguyệt thích là Trần Gia Bảo.
“Thảo nào vừa qua Trần Gia Bảo lại đối chọi gay gắt với Lục Hán
Dương, hóa ra hai người là tình địch của nhau. Chẳng qua, lần này Trần
Gia Bảo đã thắng , đường tình yêu rộng mở, hoàn toàn áp đảo Lục Hán
Dương rồi.”Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, tiếp theo nhìn về phía Lục
Hán Dương với ánh mắt hả hê, vui sướng khi người gặp họa.
Lục Hán Dương tức giận không thôi, mặt đỏ lên, hai tay nắm chặt, ánh
mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo. Nếu như không phải bận tâm vì
địa điểm không thích hợp, hắn đã trực tiếp vớ lấy con dao tiến lên rồi.
“Chết tiệt, chuyện lớn, chuyện lớn nha! Con gái lớn nhà họ Tần vậy mà lại thích đại ca, đại ca thật là dữ dằn, im hơi lặng tiếng mà đã theo
đuổi được Tần Ly Nguyệt, vậy là toàn bộ tính toán của Lục Hán Dương đều
thất bại rồi, haha, thật là đã quá!”
Hồ Quốc Minh rốt cuộc cũng không kiềm chế được sự mừng rỡ trong lòng, chạy tung tăng đến trước mặt Trần Gia Bảo, giơ ngón tay cái lên, nói
một cách sùng bái:”Đại ca, vẫn là anh dữ dằn, giống như là con ong trong bụi trăm hoa, đóa nào đẹp là hút mật đóa đó.”
Trần Gia Bảo sững sờ, lập tức phản ứng lại. Cả buổi, sở dĩ Tần Ly
Nguyệt không muốn gả cho Lục Hán Dương nguyên nhân lại ở trên người
mình.
“Hóa ra mình được yêu mến như vậy.”Trần Gia Bảo nghĩ như vậy, cười
khẽ một tiếng. Tiếp theo anh liền trợn mắt, một cước đá văng Hồ Quốc
Minh rồi quay lại gật đầu cười với Tần Ly Nguyệt.
Khóe miệng Tần Ly Nguyệt nở nụ cười vui vẻ, dường như bầu không khí
xung quanh cũng sáng rực lên. Thế nhưng, Tần Hải Thanh ở bên cạnh cô
trong lòng tức giận không thôi, trong mắt dường như có thể phun ra lửa.
Chẳng qua, ông tự giữ thân phận, mặc dù tức giận nhưng vẫn phải duy trì
lý trí. Biết rằng không thể nổi giận trước hơn phân nửa người trong giới thượng lưu của cái tỉnh thành này, nói cách khác, nhà họ Tần sẽ hoàn
toàn trở thành trò cười trong xã hội thượng lưu. Nghĩ đến đây, Tần Hải
Thanh hừ nặng một tiếng, lạnh lùng nói với Tần Ly Nguyệt:”Được, rất tốt, hai đứa theo ba đi về, còn chê ở đây chưa đủ mất mặt sao?”
Dứt lời, ông phất mạnh tay áo, sải bước đi ra ngoài. Hai chị em nhà
họ Tần từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy ba tức giận như vậy. Tần Ly
Nguyệt sắc mặt buồn bã, Tần Thi Vân chạy đến bên cạnh cầm tay cô an
ủi:”Chị, chị làm rất đúng, nếu ba có phạt chị thì chúng ta cùng nhau
chịu.”
“Về nhà trước đã rồi nói sau.”Tần Ly Nguyệt nhìn em gái cười cười,
sau đó lại nhìn về phía Trần Gia Bảo với ánh mắt ra hiệu, xong hai chị
em liền theo sau Tần Hải Thanh. Đột nhiên, khi sắp rời khỏi sảnh tiệc,
Tần Hải Thanh bỗng dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo, uy
nghiêm nói:”Tôi không cần biết cậu là ai, tóm lại, trưa mai đến biệt thự nhà họ Tần, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Giọng điệu ra lệnh, Trần Gia Bảo khẽ cau mày, trong lòng không vui.
Có điều, sau khi nhìn thấy ánh mắt áy náy của Tần Ly Nguyệt, Trần Gia
Bảo âm thầm thở dài, gật đầu, trầm giọng nói:”Được, trưa mai tôi nhất
định sẽ đến thăm nhà họ Tần.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT