“Vậy tôi phải làm phiền ông rồi.” Đoạn Thi Dương trong lòng vui vẻ, đối với Trần Phi Vũ cô ta càng cảm kích, cô ts vui vẻ lên xe.

Liễu Diệp Chu còn muốn theolên xe, nhưng anh ta vừa định mở cửa, đột nhiên lạibị A Phát chặn phía trước, lễ phép cười: “Xin lỗi, chiếc xe này được dành riêng đặc biệt cho cô Đoạn, cậu không thể lên xe được.”

“Ông làm gì vậy, Tần nhị gia là cậu họ của tôi, ông dám ngăn cản tôi, có tin hay không, tôi sẽ nói với cậu họ của tôi để cho ông ấy sa thải ngươi?”Lưu Diệp Chu sửng sốt, anh ta là người thân thích cảu nhà họ Tần, bây giờ lại bị thuộc hạ của nhà họ Tần ngăn anh ta lại, và sau đó anh ta nổi giận.

A Phát vẫn lễ phép mỉm cười: ” Tần nhịgia đã hạ lệnh xuống, vì cậu đã xúc phạm Trần tiên sinh,nên phạt cậu đi bộ đến nhà của Tần gia, và không được bắt taxi hay xe buýt, nếu không, cậu có thể quayvề thành phốAn Hà, và đừng bao giờ bước vào cổng nhà Tần nữa ”.



Bên trong phòng riêng, được trang trí bằng đồ cổ, trên các bức tường xung quanh lànhững bức tranh về hoa mận, hoa lan, trúc và hoa cúc, trôngrất trang nhã.

Ngoài Trần Phi Vũ và Tần Nguyên Vĩ, còn có Liễu Ngải Tư vợ của Tần Nguyên Vĩ.

Đã nhiều ngày không thấy, sau khi cô ấy uống thuốc do Trần Phi Vũ kê, Liễu Ngải Tư đã mang thai thành công, gương mặt cô ấy rạng rỡ, bừng lên tình mẫu tử.

Vì vậy, vợ chồng Tần Nguyên Vĩ, thật lòng biết ơn Trần Phi Vũ, trên bàn rượu, họ thường kính rượu Trần Phi Vũ và nhiệt tình nớ chuyện với anh.

Ba vòng rượu.

Đột nhiên, Tần Nguyên Vĩ đứng thẳng người hỏi: “Cậu Trần … à, tôicó chuyện này muốn hỏi cậu, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, nếu cậu không thấy phiền, tôi muốn gọi cậu là Phi Vũ.”

“Tốt.”Trần Phi Vũ cười gật đầu.



Vẻ mặt của Tần Nguyên Vĩ sáng sủa nói tiếp: “Chà, Phi Vũ, nghe nói Triệu Du Nhiên và Đồ NhamBách của nhà họ Triệu, hai người đó đều bị cậu giết chết?”

Vẻ mặt của Liễu Ngải Tư hơi thay đổi, cô ấy đang kẹp một miếng cá, nhưng chiếc đũa đã dừng lại giữa chừng.

“Đương nhiên.”Trần Phi Vũ gật đầu, và hào phóng thừa nhận.

Tần Nguyên Vĩ đột nhiên cau mày, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng.

Vẻ mặt của Trần Phi Vũ vẫn không thay đổi, anh uống một hơi cạn sạch rồi nhẹ nói: “Không chỉ có Đồ Nham Bách và Triệu Du Nhiên, mà còn cả sư huynh của Đồ Nham Bách, kiếm đạo tông sư Cừu Kiếm Thanh, cũng bị chết dưới kiếm của tôi.”

“Cáigì?”

Tần Nguyên Vĩ sửng sốt, anh ta và Liễu Ngải Tư cùng nhìn nhau, và cả hai đều nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt người kia.

“Sao, có vấn đề gì sao?”Trần Phi Vũ hơi nhíu mày, anh cảm thấy hai người họtrông rất kỳ quái.

“Hơn cả một vấn đề, là một vấn đề rất lớn rất nghiêm trọng.” Tần Nguyên Vĩ cười khổ, nói: “Lần trước trong bữa tiệc mừngthọ của nhà họ Tô, cậu đã giết cao thủ đang ở ‘thông u kỳ’của nhà họ Phương trước công chúng, tuy rằng cũng rất nghiêm trọng, nhưng lúc đó, rốt cuộc là gia đình họ Phương đã chủ động lấy thiết tỏa tấn công trước, và nhàhọ Tần của chúng tôi đã trở thành hậu đài của bạn, nên gia đình họ Phương cũng không thể không biết xấu hổ mà làm quá chuyện lên được.

Tuy nhiên, cậu lại đã giết Triệu Du Nhiên, Đồ Nham Bách, và thậm chí làcả sư huynh của Đồ Nham Bách, đây chínhlà một thảm hoạ, cậu có biết rằng, các hào môn của các tỉnh luôn sát cánh bên nhau, ngọa hổ tàng long, và thậm chí có cả những gia đình võ thuật như nhà họ Phương không? Tại sao Đồ Nham Báchvới sức mạnh của ‘thông u hậu kỳ’, lại có thể giữ được hòa bình mười năm của nhà Triệu, do đó trở thành một người giàu có mới nổi ở tỉnh thành này không? “

Trần Phi Vũ hơi suy tư nói: “Chẳng lẽ là, phía sau Đồ NhamBách còn có một thế lực khác?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play