Trần Gia Bảo bước tới phòng làm việc của tổng giám đốc, đúng lúc anh
đã đứng trước cửa thì lại bắt gặp thư ký của tổng giám đốc – Lưu Bảo
Châu. Lưu Bảo Châu đeo một cái mắt kính có gọng màu vàng tô điểm thêm
phần tri thức, cô ấy khoác trên mình một bộ đồng phục màu trắng trông vô cùng chuyên nghiệp và tao nhã, bất kể là giá trị nhan sắc hay khí chất
cũng đều tăng hơn so với trước kia. Cô ấy ôm trên tay một tập văn kiện
đang chờ tổng giám đốc phê duyệt. Sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo thì cô
ấy đã lộ ra vẻ vui mừng và kinh ngạc, vừa chuẩn bị bước tới chào hỏi với Trần Gia Bảo vài câu.
“Suỵt.” Trần Gia Bảo lập tức ra hiệu cho cô ấy đừng lên tiếng, sau đó anh chỉ vào phòng làm việc của tổng giám đốc, anh định sẽ cho Hàn Đông
Vy một bất ngờ vui vẻ. Lưu Bảo Châu ngầm hiểu được ý của anh, cô ấy mỉm
chào hỏi với anh rồi sau đó tự biết điều cô ấy cần làm mà xoay người
bước đi, trong lòng cô ấy tràn ngập sự ngưỡng mộ. Trần Gia Bảo đẩy cửa
ra, bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Trong căn phòng sáng sủa
rộng rãi, Hàn Đông Vy đang ngồi ở đằng sau bàn làm việc chỉnh sửa một số văn kiện, khi cô nghe được âm thanh đẩy cửa ra, cô còn tưởng là Lưu Bảo Châu bước vào nên cũng không ngẩng mặt lên, cô nói với giọng điệu lạnh
nhạt: “Bảo Châu, cô cứ để phần văn kiện đó ở trên bàn của tôi là được
rồi, lát nữa tôi sẽ xem xét.”
Trần Gia Bảo cũng không lên tiếng, anh cứ thế đi thẳng tới chỗ đối diện Hàn Đông Vy rồi ngồi xuống.
“Hửm?” Dường như Hàn Đông Vy cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên đã ngẩng đầu lên, đột nhiên lại thấy người đàn ông mà bấy lâu nay cô nhớ nhung đã
đứng trước mặt cô. Ngay tức khắc, cô lộ vẻ vừa ngạc nhiên lại vừa mừng
rỡ trên khuôn mặt, cô ngồi bật dậy rồi bước vòng qua bàn làm việc, không kìm nén được kích động mà đi tới bên cạnh Trần Gia Bảo, cô vui vẻ nói:
“Gia Bảo, sao anh lại tới đây?”
“Dĩ nhiên là anh nhớ bảo bối Vy Vy của anh rồi.” Trần Gia Bảo mỉm
cười mà đưa cánh tay ra kéo vòng eo của cô lại, anh ôm cô ngồi ở trên
đùi của bản thân, sau đó còn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên khuôn mặt
trắng noãn của cô, anh cười nói: “Bảo bối Vy Vy lại ngày càng xinh đẹp
rồi.”
“Đáng ghét, vừa mới tới đã lập tức chiếm tiện nghi của người ta.” Hàn Đông Vy ngồi ở trong lồng ngực của Trần Gia Bảo, ánh mắt của cô tràn
ngập ý cười vui vẻ.
Cô mặc trên người một bộ váy màu đen, bàn chân xinh đẹp được bao phủ
bởi đôi giày cao gót màu đen, cô trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế, quả
thật người đẹp tựa như hoa vậy.
Cũng đã nhiều ngày trôi qua mà Hàn Đông Vy không được gặp Trần Gia
Bảo, thế nên cô vô cùng nhớ anh, vừa mới thấy mặt anh là lập tức quăng
chuyện công việc ở ngoài chín tầng mây, cô ôm Trần Gia Bảo mà liên tục
hưởng thụ lời yêu thương ngọt ngào từ anh.
Một lát sau, Trần Gia Bảo bắt đầu có hơi chần chừ, nét mặt anh hiện
lên vẻ nghiêm túc, anh nói: “Đông Vy, anh muốn mở một công ty y dược, em thấy ý này thế nào?” Hàn Đông Vy cảm thấy hoảng hốt mà hỏi anh: “Gia
Bảo, sao đột nhiên anh lại có suy nghĩ như thế?”
“Đàn ông mà, tóm lại là bản thân anh phải có sự nghiệp, nếu không thì sau này làm sao anh nuôi em được chứ?” Trần Gia Bảo cất giọng mang nửa
phần là đùa giỡn.
Hàn Đông Vy liếc anh một cái, chỉ là khi nhắc tới công việc thì Hàn
Đông Vy cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, cô đứng dậy mà chỉnh trang lại
quần áo, một lần nữa cô quay về ngồi vào đúng vị trí của cô rồi cần
nhắc: “Kể cả trong nước hay ngoài nước, ngành y dược luôn luôn thu được
khoản lợi nhuận cao, dù chất lượng thuốc men có không tốt nhưng chỉ cần
có mối quan hệ, cộng với việc bo tiền hoa hồng cho bệnh viện thì chẳng
cần lo gì tới việc tiêu thụ hay lời lãi. Tuy nhiên với tính cách của anh thì em nghĩ anh nhất định sẽ coi thường cái kiểu làm ăn kiểu lừa gạt
này.”
“Ha ha.” Trần Gia Bảo ngửa đầu lên trời mà khẽ cười một tiếng, anh nói: “Chỉ có em hiểu anh, Đông Vy à.
Em nói không sai, cái hành vi lừa đảo hèn mọn đó, anh luôn rất coi thường.”
“Em thích một Gia Bảo như vậy, đường đường chính chính, cả đời đều quang minh chính đại như thế.”
Sâu trong ánh mắt của Hàn Đông Vy toát lên vẻ ngưỡng mộ, cô tiếp tục
cười nói: “Nếu như anh muốn liêm chính làm ăn, thì phải thắng về mặt
dược liệu, việc khó khăn nhất là nghiên cứu và phát triển dược liệu.
Chẳng qua, Gia Bảo anh đây đã là thần y một đời, chuyện này đối với
người khác thì là muôn vàn trắc trở nhưng đối với Gia Bảo mà nói, nó
chẳng là vấn đề gì to tát.”
“Anh cũng nghĩ giống như em, thế nên anh mới có dự định mở nhà thuốc
để làm ăn, lĩnh vực này đối với anh mà nói là nơi quen thuộc nhất và
cũng là cái anh am hiểu nhất.” Trần Gia Bảo cầm lấy cây bút trong tay
của Hàn Đông Vy mà viết mấy toa thuốc trên giấy, anh nói một cách tràn
đầy tự tin: “Đây là mấy toa thuốc đã sớm thất truyền từ lâu, đối với
việc chữa trị bệnh gout, viêm khớp hay nhiều triệu chứng khác đều có
hiệu quả.”
“Gia Bảo, anh đây là đang?” Hàn Đông Vy cảm thấy có chút kỳ quái,
không hiểu tại sao Trần Gia Bảo lại kê toa thuốc cho cô làm gì. Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Những phương thuốc này em cầm đi trước đi, còn
chuyện liên quan tới việc mở công ty y dược thì giao cho em toàn quyền
phụ trách, qua mấy ngày nữa, anh muốn đích thân tới các tỉnh thành để
giải quyết một vài việc cần phải giải quyết sớm.”
Vừa dứt lời, trong ánh mắt của Trần Gia Bảo lóe lên một tia sắc bén,
chuyện liên quan tới tỉnh thành của nhà họ Triệu và nhà họ Phương, nếu
như anh không kịp thời giải quyết thì sớm muộn gì nó cũng sẽ gây phiền
phức cho anh và người phụ nữ của anh thôi. Thay vì ngồi chờ mối nguy ập
tới, chi bằng anh chủ động đánh trước, bóp chết cái nôi. Đồng thời nó
cũng là quy tắc làm việc của Trần Gia Bảo.
“Được, anh yên tâm, em nhất định sẽ xử lý chuyện này thật thỏa đáng
cho anh, chờ anh sau khi đi lên tỉnh thành về xong, em sẽ cho riêng anh
một công ty y dược lớn như thế, đây là lời cam kết của Hàn Đông Vy em
đối với anh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT