Trần Gia Bảo lại gần Tạ Cẩm Tú, trêu chọc hỏi: “Tôi chữa bệnh cho ông nội cô rồi, cô định trả ơn tôi thế nào?”

“Chẳng phải đã trả anh ba tỉ rưỡi rồi đó sao?” Hơi thở của Tạ Cẩm Tú trở nên gấp gáp.

Trần Gia Bảo đột ngột vươn tay, ôm Tạ Cẩm Tú vào lòng, cảm nhận thân hình mềm mại trong lòng mình hơi run lên, bèn khẽ cười nói: “Ba tỉ rưỡ, cô nghĩ đã đủ chưa?”

Những người xung quanh lại lần nữa phải tan nát cõi lòng, gã này ấy thế mà dám công khai bắt cá hai tay, quá vô liêm sỉ rồi, mà loại chuyện tốt như thế này vì sao chẳng bao giờ đến lượt mình chứ?

Ngay cả Hàn Đông Vy cũng đã ngây người ra như phỗng, Trần Gia Bảo này lớn mật thật đấy, dám công khai sàm sỡ công chúa nhà họ Tạ trước mặt bao người.

Tạ Cẩm Tú choáng váng, đầu óc trống trơn, đến khi hồi phục tinh thần, Trần Gia Bảo đã thả cô ra, quay đầu đi về phía quán ăn nhỏ bên kia.

“Đồ lưu manh!” Tạ Cẩm Tú ảo não giậm chân một cái, hừ một tiếng, quay người ngồi vào trong xe, lạnh giọng nói: “Chị Vy này, chuyện ngày hôm nay, tôi không hi vọng có người khác biết đến.”

Hàn Đông Vy lúng túng nói: “Cô yên tâm, tôi biết nên làm thế nào mà.”

“Hừ, lần sau mà còn gặp anh ta, tôi sẽ cho anh ta biết tay!” Tạ Cẩm Tú đạp mạnh cần ga, lái xe đi luôn.

Cùng lúc đó, tại tòa nhà của tập đoàn Nhiên Á, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tô Ánh Mai mặc bộ váy trắng như tuyết, làm toát lên vẻ nhã nhặn, vừa xinh đẹp lại vừa xa cách.

Lúc này, cô đang nhìn một bản kết quả điều tra đặt trên bàn, đầu lông mày hơi nhíu lại.



Ít ngày trước, sau khi Trần Gia Bảo kiên quyết bỏ đi làm Tô Ánh Mai lại nổi lên đôi chút hứng thú, liền sai người đi điều tra hành tung của Trần Gia Bảo.

Có điều, kết quả điều tra khiến cô vô cùng thất vọng.

“Ngẫm lại hồi đó, anh ngông nghênh ra vẻ trước mặt tôi, tôi còn tưởng anh giấu tài, sau này sẽ cho tôi một bất ngờ. Ai dè anh rời khỏi đây liền phải đến một quán ăn bé tí làm nhân viên phục vụ, thật là khiến người ta mất công mong đợi. Nhưng mà kể cũng bất ngờ đấy, người như anh lại có thể bám lên Hàn Đông Vy, tuy người ta vẫn đồn ả Hàn Đông Vy này rất thoáng tính lại xinh đẹp quyến rũ, nhưng thực tế lại là đứa bảo thủ kiêu ngạo tận xương, còn có cậu cả nhà họ Tạ làm vệ sĩ đặc biệt cho, vậy mà anh còn dám qua lại với cô ả, thật đúng là điếc không sợ súng.”

Tô Ánh Mai âm thầm lắc đầu, con ngươi xinh đẹp hiện lên vẻ thất vọng.

Đương nhiên, cô ta hoàn toàn không biết chuyện Trần Gia Bảo đến nhà họ Tạ.

Bởi nhà họ Tô vốn kém nhà họ Tạ, người của cô ta căn bản không thể tìm hiểu được những chuyện xảy ra trong nhà họ Tạ.

Đứng cạnh đó là một phụ nữ yểu điệu duyên dáng, cô lên tiếng xin chỉ thị: “Cô chủ, vậy có cần tiếp tục điều tra theo dõi không ạ?”

“Thôi bỏ đi, khỏi cần nữa…” Tô Ánh Mai khoát khoát tay, nói được một nửa, lại đột nhiên đổi giọng, “Không, tiếp tục đi, nếu gặp lúc anh ta có khó khăn gì thì giúp một tay luôn.”

Người phụ nữ kia thưa vâng rồi quay người ra ngoài, có điều cô nàng vừa đi vừa âm thầm khinh bỉ Trần Gia Bảo.

Trong thời gian này, người điều tra Trần Gia Bảo chính là cô nàng, cô phát hiện, tay Trần Gia Bảo này ngoài cái mặt đẹp cùng với khả năng đánh nhau tương đối ổn ra thì hầu như không có ưu điểm gì khác.

Ngoại hình đẹp, nhiều lắm thì cũng chỉ là một tay bám váy, thân thủ tốt, cũng chỉ là đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi.

Nhà họ Tô là gia tộc thương nghiệp truyền đời, Tô Ánh Mai lại càng xuất sắc, cô ấy có thể coi là viên ngọc quý của thành phố Hòa Bình này, số người theo đuổi Tô Ánh Mai có thể nói là đông như kiến, hầu như ai cũng tài giỏi xuất sắc hơn tay Trần Gia Bảo đó rất nhiều lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play