“Cậu… cậu là cường giả tông sư?” Tạ Quốc An lập tức trừng lớn hai mắt vô thức nhìn Tần Phi Yến, chỉ thấy Tần Phi Yến khẽ gật đầu thì tâm trạng anh ta lập tức hoảng hốt như bị sét đánh.

Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng khí thế khinh người, thản nhiên nói: “Coi như anh là “Bán bộ tông sư”

thì như thế nào, dưới tông sư đều là giun dế, ở trước mặt cường giả tông sư chính thức thì bán bộ tông sư cũng không khác gì sâu kiến, anh cho rằng tôi nói hai người cùng lên là đang nói đùa sao?”

“Tôi khắc khổ tu luyện ngày đêm và uống vô số vật báu của đất trời mới có thể lên tới “Bán bộ tông sư”

trong thời gian ngắn như vậy, trong lòng cứ nghĩ có thể đánh bại cậu để đoạt lại vinh quang vốn thuộc về tôi, thế mà cậu… cậu lại đột phá đến tông sư… Trời cao thật không công bằng với tôi, tôi không phục!”

Tạ Quốc An điên cuồng tức giận không thôi, khí thế quanh thân không tản ra làm quân trang trên người có thể nổ tung mọi lúc.

“Anh không phải Tú Xương nên đừng có mà oán trách ông trời chứ?” Trần Gia Bảo cười khẽ xem thường.

Nét mặt Tạ Quốc An lập tức thay đổi, ánh mắt anh ta uất ức nắm chặt hai bàn tay phát ra tiếng “răng rắc”.

“Hai người cùng lên đi, tôi sẽ cho hai người biết cái gì là tông sư chân chính.” Trần Gia Bảo thản nhiên nhìn Tạ Quốc An và Liễu Ngọc Phi, hoàn toàn không để hai người trong mắt.

“Tôi và cậu cùng nhau đánh gọng kìm trước sau.” Vẻ mặt Liễu Ngọc Phi nghiêm túc, cô ta biết cơ hội thắng trận duy nhất hiện tại đó là liên thủ với Tạ Quốc An.



Mặc dù Tạ Quốc An không cam tâm nhưng anh ta biết rõ đối mặt với một tông sư chân chính nếu chỉ dựa vào một mình anh ta tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội thắng nào.

“Được.” Vẻ mặt Tạ Quốc An nghiêm túc gật đầu, uất ức trong mắt hóa thành ý chí chiến đấu rồi hét lớn một tiếng triển khai Bát Cực Quyền vô cùng mạnh mẽ, dẫn đầu công tới chỗ Trần Gia Bảo.

Liễu Ngọc Phi đứng nguyên tại chỗ, cô ta là đồ đệ của phủ Thiên Sư Đạo Môn nên am hiểu chiến đấu bằng bùa chú, thế là cô ta móc ra mấy tấm bùa từ trong ngực để triệu hồi thần sai khiến quỷ tấn công ở khoảng cách xa.

Chưa tới một phút ngắn ngủi, hai người liên thủ đã bị bại hoàn toàn!

Triệu Khánh Lợi cảm thấy vô cùng khiếp sợ!

Tại khung cảnh vùng sông nước trong sân sau.

Trần Gia Bảo ngạo nghễ chắp hai tay sau lưng đứng tại chỗ, mặc dù nét mặt anh bình thản nhưng ai cũng có thể cảm nhận được kiêu ngạo của anh thực chất tản ra từ bên trong.

Hai người là Tạ Quốc An và Liễu Ngọc Phi quỳ một chân trên đất, sắc mặt đầy kinh hoàng và ngạc nhiên.

Hai người rất chật vật, trong đó quân trang nửa người trên của Tạ Quốc An đã hoàn toàn nổ tung, tay phải cũng thiếu chút gãy xương.

Về phần Liễu Ngọc Phi thì mấy tấm bùa chú trên tay cô ta cũng hóa thành tro tàn rơi xuống đất dưới chân, mái tóc đen nhánh còn có một chút lộn xộn.

Chỉ bằng một chiêu của Trần Gia Bảo đã đánh bại hai người hợp chiêu, thật kinh khủng!



“Tạ Quốc An và đội trưởng Liễu kết hợp cũng không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, chẳng lẽ cường giả tông sư thật sự mạnh mẽ như vậy sao?”

Tần Phi Yến che miệng thốt lên, cô ta đã sớm dự liệu được là tất nhiên Trần Gia Bảo có thể chiến thắng, nhưng cô ta lại không ngờ vậy mà Trần Gia Bảo có thể thắng nhẹ nhàng đến thế.

Đây hoàn toàn là nghiền ép!

“Khó trách Trung tướng Vương Đại Hùng coi trọng Trần Gia Bảo như vậy, tuổi Trần Gia Bảo còn trẻ đã có thực lực khủng bố như thế, đợi anh tu luyện thêm mười, hai mươi năm không phải sẽ không ai địch nổi sao?”

Tâm trạng Tần Phi Yến kinh ngạc, mắt nhìn Trần Gia Bảo đã có chút hứng thú và tò mò.

Về phần Đỗ Phú Quý, ông ta xoa xoa tay trong lòng hưng phấn không thôi: “Ha ha, đội trường Liễu bị tông sư Trần nghiền ép, bây giờ xem cô ấy còn gì để nói.”

Trần Gia Bảo từ trên cao nhìn xuống nhìn Tạ Quốc An, thản nhiên nói: “Nếu như không phải nể mặt Tạ Cẩm Tú thì với sự khiêu chiến cuồng vọng của anh như thế, tôi sẽ không chỉ đánh bại anh thế này.”

Hô hấp của Tạ Quốc An lập tức chậm lại, nhưng trước thực lực mạnh mẽ thì không nói nên lời bác bỏ, đột nhiên thở dài đứng lên chán nản nói: “Trần Gia Bảo, cậu thắng rồi, tôi thua tâm phục khẩu phục, sau này tôi sẽ không biết tự lượng sức mình như vậy nữa.”

“Được.” Trần Gia Bảo nhếch môi mỉm cười, Tạ Quốc An là anh họ của Tạ Cẩm Tú, nếu như Tạ Quốc An cứ luôn tập trung nghĩ đến chuyện khiêu chiến thì anh cũng sẽ hết sức khó xử.

“Nhưng mà…” Đột nhiên, Tạ Quốc An rất chân thành nhìn Trần Gia Bảo nghiêm mặt nói: “Nếu như cậu dám có lỗi với Hàn Đông Vy thì coi như thực lực giữa tôi và anh có chênh lệch gấp trăm gấp nghìn lần đi nữa tôi cũng sẽ không tha cho cậu, Tạ Quốc An tôi nói được làm được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play