Ánh mắt Trần Gia Bảo đầy dịu dàng, giọng nói vô cùng kiên định, tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn của Tạ Cẩm Tú. Những biểu hiện ấy đều khiến người ta không hề hoài nghi độ chân thật trong lời anh.

Tạ Cẩm Tú biết mình đã bị cảm động trước lời âu yếm của Trần Gia Bảo.

Trong mắt cô lại nổi lên một tầng sương mù, nhưng lần này là nước mắt vui sướng. Cô không thể nào kìm nổi sự xúc động đang dâng trào trong lòng, nhào vào lồng ngực của Trần Gia Bảo, nghẹn ngào trong vòng tay của anh: “Gia Bảo, rõ ràng em biết anh còn có những cô gái khác nhưng vẫn yêu anh sâu đậm, rõ ràng đã biết em sẽ bị tổn thương nhưng vẫn không nhịn được muốn đến gần anh, nhớ nhung anh, tình nguyện như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dẫu có chết cũng không muốn rời xa anh. Gia Bảo, có phải Cẩm Tú rất thấp kém không?”

Trần Gia Bảo cảm động vô cùng, ôm người con gái đang khóc thút thít trong lòng mình, dịu dàng nói: “Đây chính là tình yêu.”

Cơ thể mềm mại của Tạ Cẩm Tú run lên, ngẩng đầu lên nhìn Trần Gia Bảo với đôi mắt đẫm lệ, đáng yêu yếu ớt hỏi: “Gia Bảo, Cẩm Tú yêu anh lắm, yêu anh hơn cả chính mình, anh có yêu Cẩm Tú không?”

Trần Gia Bảo biết nếu mình chỉ do dự một giây thôi cũng sẽ khiến cô gái yêu mình sâu đậm này bị tổn thương sâu sắc.

Anh gật đầu, êm ái cười nói: “Cẩm Tú xinh đẹp như vậy, động lòng người như vậy, đương nhiên là anh yêu em rồi.”

Trong mắt Tạ Cẩm Tú ánh lên vẻ mừng rỡ, cô nhào vào lòng Trần Gia Bảo, kích động khóc thút thít: “Em vui quá, cuối cùng cũng được nghe Gia Bảo tỏ tình, Cẩm Tú thật sự rất vui.”

Tình yêu của người con gái này bao la như biển cả, làm lòng Trần Gia Bảo cũng tràn đầy niềm yêu thương.

Nói thật, những ngày qua cảm xúc của Tạ Cẩm Tú luôn không ổn định, từ khi Tạ Anh Dũng nhắc nhở Tạ Cẩm Tú rằng Tô Ánh Mai là vợ chưa cưới chính thức của Trần Gia Bảo, Tạ Cẩm Tú như bị sét đánh, cả người cứ thẫn thẫn thờ thờ.

Bây giờ đã được nghe lời bảo đảm của Trần Gia Bảo, nỗi tương tư, mệt mỏi, đắng lòng của những ngày qua hoàn toàn tan thành mây khói. Cô nằm trong lồng ngực của Trần Gia Bảo, cả người lại tràn trề sức sống, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Hơn nửa tiếng sau, Tạ Cẩm Tú mới lưu luyến không thôi mà xuống xe, đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tạ, nhìn chăm chú vào Bentley xa dần, lẩm bẩm nói: “Gia Bảo, em sẽ cố gắng thừa kế toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tạ, đến lúc đó, em sẽ dùng toàn bộ nhà họ Tạ làm đồ cưới để anh biết em mới là người thích hợp với anh hơn cả chị Vy và Tô Ánh Mai.”

Tạ Cẩm Tú cuộn hai tay thành nắm đấm, nét mặt vô cùng kiên định!



Không cần nghi ngờ gì nữa, những cô gái bên cạnh Trần Gia Bảo đều đứng hàng tuyệt sắc, có tài năng xuất chúng, năng lực và thủ đoạn cũng đứng đầu, vì vậy cuộc tranh giành chốn “hậu cung” của Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ như sóng tràn bờ, không biết Trần Gia Bảo sẽ nhức đầu hay là vui mừng đây.

Quay trở lại với Trần Gia Bảo. Anh đang lái xe tiến thẳng về tập đoàn Nhiên Á, đi được nửa đường thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Trần Gia Bảo nhìn xuống, là cuộc gọi từ Chi cục trưởng Đỗ Phú Quý của Chi Cục An ninh Quốc gia tỉnh Hòa Bình.

“Tông Sư Trần, tôi là Đỗ Phú Quý đây, tôi đã báo cáo tình hình cho tổng cục, sau khi mở cuộc họp thảo luận thì lãnh đạo thấy điều kiện của cậu quá quắt, họ chẳng những bác bỏ mà còn mắng tôi một trận.

Tông Sư Trần à, hay là cậu trực tiếp gia nhập Cục An ninh Quốc gia đi.”

Trong di động truyền tới giọng nói đầy buồn bã của Đỗ Phú Quý.

“Không thể nào.” Trần Gia Bảo cười khẩy, từ chối thẳng thừng: “Hi vọng lãnh đạo của Cục An ninh Quốc gia các ông biết rõ một chuyện, đó là các ông cần tôi gia nhập chứ không phải Trần Gia Bảo tôi đây đòi gia nhập vào tổ chức của các ông. Điều kiện của tôi sẽ không thay đổi, được thì được, không được thì bỏ, đơn giản vậy thôi.”

Đỗ Phú Quý cười khổ một tiếng, nói: “Tông Sư Trần đúng là người tài, vô cùng kiêu ngạo, Cục An ninh Quốc gia luôn cực kì coi trọng những nhân tài như cậu. Như vậy đi, ngày mai Cục An ninh Quốc gia sẽ phái một vị lãnh đạo đến để gặp Tông Sư, lúc đó lãnh đạo sẽ bàn bạc cụ thể với cậu sau, cậu thấy được không?”

Trần Gia Bảo hơi nhíu mày, đáp một tiếng: “Được.”

Đỗ Phú Quý mừng rỡ, vội vàng nói thời gian và địa điểm gặp mặt giống như rất sợ Trần Gia Bảo sẽ đổi ý.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng.

Sao anh không biết Cục An ninh Quốc gia đang ấp ủ mục đích gì chứ? Nói là bàn việc, còn không phải là muốn tận mắt kiểm tra thực lực của mình sao? Nếu thực lực của anh siêu quần thì mọi chuyện đều dễ bàn, bất chấp tất cả mọi điều kiện. Còn nếu đối phương không hài lòng về thực lực của mình thì đương nhiên là không cần phải “bàn bạc” rồi.

Tất nhiên, từ việc Cục An ninh Quốc gia từ chối điều kiện của anh, không cần nghĩ cũng biết đối phương còn coi khinh anh nữa.

“Vậy thì ngày mai cho họ thấy bản lĩnh thực sự của mình đi.” Trần Gia Bảo nở nụ cười đầy tự tin, chân đạp mạnh cần ga, tăng tốc lái xe về phía tập đoàn Nhiên Á.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play