Vượt ra ngoài dự đoán của Trần Gia Bảo, Nhậm Đông Bình cười một cách
thoải mái: “Đàn ông ấy à, dù có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa thì
điều mà họ mong muốn nhất không phải là vợ và con của mình sao? Tôi
không biết cô Tạ có bạn trai hay chưa, tôi chỉ cần biết là tôi phải cố
gắng theo đuổi cô ấy một lần, bởi vì tôi là đàn ông mà, không theo đuổi
cô ấy thì chắc tôi sẽ nuối tiếc cả đời mất.”
“Vậy thì tôi chỉ có thể chúc anh may mắn thôi.” Trần Gia Bảo nhún nhún vai.
“À đúng rồi, ông anh này, trông ông anh cũng phong độ ngời ngời như
thế này thì chắc vợ của anh cũng xinh đẹp lắm đúng không?” Nhậm Đông
Bình cười.
“Cũng được, cũng xinh đẹp giống Tạ Cẩm Tú đấy.” Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng rồi nói.
Nhậm Đông Bình cảm thấy ngạc nhiên, anh ta hỏi bằng giọng kinh ngạc:
“Ông anh này, không phải là tôi không tin anh đâu, nhưng lại có người
xinh đẹp giống cô Tạ ấy à? Cô ấy không phải là người xinh đẹp nhất ở
thành phố Hòa Bình này à? Theo như tôi được biết thì cũng chỉ có Tô Ánh
Mai và cô Tạ là hai người nổi tiếng nhất ở thành phố Hòa Bình này thôi.
Chẳng lẽ vợ của anh là cô Tô Ánh Mai hả?”
“Anh nói không sai, Tô Ánh Mai chính là vợ của tôi.” Trần Gia Bảo gật đầu rồi cười, trong lòng lặng lẽ bổ sung một câu: “Là một cô vợ khác
của tôi.”
Nhậm Đông Bình im lặng một lát rồi nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Theo
tôi được biết thì cô Tô Ánh Mai là tổng giám đốc của tập đoàn Nhiên Á,
cô ấy không làm ở câu lạc bộ golf Hải Thiên mà. Không phải ông anh thấy
tôi là người ở nơi khác đến nên cho rằng tôi dễ lừa đấy chứ?”
“Tôi không lừa anh làm gì cả, tin hay không cũng tùy anh thôi.” Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, nói bằng giọng thản nhiên.
“Xem ra chúng ta không hợp nhau rồi.” Sắc mặt của Nhậm Đông Bình trở
nên lạnh lùng, anh ta trở lại trước xe của mình, chủ động cách xa Trần
Gia Bảo.
Rõ ràng là Nhậm Đông Bình cho rằng Trần Gia Bảo chỉ đang khoác lác mà thôi, trong lòng anh ta còn có ấn tượng không tốt về Trần Gia Bảo.
Không lâu sau thì đến giờ tan làm, không ít nhân viên trong câu lạc
bộ Hải Thiên đi ra ngoài, nhìn thấy Nhậm Đông Bình dựa người vào thân xe BMW, trên tay cầm một bó hoa tươi lớn thì tất cả đều cảm thấy kinh
ngạc. Nhất là những cô gái trẻ thì càng cảm thấy lãng mạn hơn, trong
lòng thì thấy hâm mộ và ao ước.
Đột nhiên, Tần Văn Nguyệt trong bộ đồ màu đen đi ra, sau khi thấy Nhậm Đông Bình thì cô ta cũng không để ý lắm, định rời đi.
Nhưng khóe mắt cô ta liếc thấy Trần Gia Bảo đang đứng cách đó không
xa, ngay lập tức cô ta kêu lên một tiếng, vội vàng sửa sang lại quần áo
rồi chạy tới trước mặt Trần Gia Bảo. Cô ta cười rồi nói bằng giọng kích
động: “Anh… anh Trần, anh đến đây từ lúc nào vậy, sao lại không vào
trong? Tôi cũng có thể tiếp đãi anh thật tốt mà.”
“À không sao đâu, tôi vừa mới đến thôi.” Trần Gia Bảo vừa cười vừa nói.
Nhìn thấy cảnh này, Nhậm Đông Bình và gã bảo vệ tên Trương Đạt kia đều kinh ngạc há to miệng.
“Chẳng nhẽ cô gái xinh đẹp này chính là vợ của anh ta à? Cô ấy không
đẹp bằng cô Tạ Cẩm Tú nhưng đúng là cô ấy rất xinh, hơn nữa người tình
trong mắt hóa Tây Thi mà, anh ta thấy cô ấy xinh đẹp như cô Tạ thì đúng
là vẫn có thể chấp nhận được.” Nhậm Đông Bình nghĩ, bởi vì anh ta đứng
hơi xa nên không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Tần Văn Nguyệt và
Trần Gia Bảo.
Ngay sau đó, Tạ Cẩm Tú trong bộ đồ màu trắng, toát ra vẻ quý phái và quyến rũ, sắc đẹp có một không hai bước ra.
Đã mấy ngày không gặp, giữa hai lông mày của Tạ Cẩm Tú lộ rõ vẻ nhớ
nhung, mệt mỏi và có phần rầu rĩ. Nhưng nó không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại còn khiến cho có người ta cảm giác muốn yêu thương cô nhiều hơn.
Hai mắt Nhậm Đông Bình sáng lên, anh ta đang chuẩn bị cầm bó hoa hồng đi đến thì đột nhiên, từ khóe mắt, anh ta nhìn thấy Trần Gia Bảo sải
bước đến đón Tạ Cẩm Tú thì trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ nên không
khỏi dừng bước.
Trần Gia Bảo ngoảnh đầu lại nhìn anh ta một cái rồi nói: “Vợ tôi ra rồi.”
“Gì cơ?” Nhậm Đông Bình không phải ứng kịp.
Bỗng nhiên Tạ Cẩm Tú nhìn thấy Trần Gia Bảo thì cả người cô đều run
lên, tất cả sự nhung nhớ, mệt mỏi, oán giận ẩn hiện giữa hai lông mày cô đều biến mất ngay lập tức. Tất cả những điều ấy đều biến thành sự ngạc
nhiên và tình nồng ý đậm, cô kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc rồi chạy
nhào vào lồng ngực của Trần Gia Bảo, cô nở một nụ cười hạnh phúc, khẽ
lẩm bẩm: “Gia Bảo, Cẩm Tú rất nhớ anh, thực sự rất nhớ, rất nhớ anh.”
Trần Gia Bảo ôm cô vào trong ngực, trên mặt là vẻ thương yêu xen lẫn sự đau lòng.
Nhìn thấy cảnh này, Nhậm Đông Bình cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bó hoa trên tay anh ta rơi xuống, cánh hoa vương vãi đầy trên mặt đất. Nhưng
anh ta không quan tâm đến chuyện đó vì lúc này trong lòng anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
“Mẹ nó, cô Tạ Cẩm Tú, cô là vợ anh ta thật đấy à
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT