Đối với người luyện Tiên Võ Hợp Tông Quyết như anh mà nói, phải cần
có một lượng linh khí vô cùng khổng lồ, cũng chính là vì như vậy, cho
nên khi anh muốn đột phá được tu vi trong khoảng thời gian ngắn thì chỉ
có cách mượn năng lượng hỗ trợ từ đan dược. Nhưng nếu như anh cũng có
viên ngọc Nguyệt Hoa, có thể hấp thụ được càng nhiều tinh hoa tốt hơn từ ánh trăng, vậy thì đối với việc tu hành của anh mà nói thì chuyện nhất
định có thể coi như đã hoàn thành được một nửa rồi.
Nghĩ tới đây, Trần Gia Bảo nhìn về phía viên ngọc Nguyệt Hoa trên tay của Vân Bá Hùng, ánh mắt tràn đầy lửa nóng, trong lòng cũng đã có ý
tưởng.
Vân Bá Hùng khẽ cau mày, ông ta cứ luôn cảm thấy ánh mắt của Trần Gia Bảo rất kỳ quái, khiến cho ông ta cảm nhận được một tia nguy cơ, nhưng
mà cuối cùng lại không nghĩ thêm gì nhiều, chỉ cười lạnh nói: “Trần Gia
Bảo, vừa rồi tôi đã nói qua rồi, sau khi sử dụng viên ngọc Nguyệt Hoa
xong thì sẽ khiến cho thực lực tạm thời tăng vọt, bây giờ tôi đã là đã
có năng lực mạnh mẽ của một Tông sư trung kỳ, nếu như tôi vận dụng hết
năng lực bên trong viên ngọc Nguyệt Hoa, vậy thì cậu thử đoán xem tôi có thể đạt được đến cảnh giới nào?”
Trần Gia Bảo không nói gì.
Trên mặt Kinh Đại Vĩ lại đột nhiên tràn ngập kinh ngạc cùng sợ hãi,
mồ hôi lạnh cũng túa ra, khiếp đảm nói: “Lẽ nào là… Lẽ nào là Tông sư
hậu kỳ?”
“Không sai.” Vân Bá Hùng tặng cho Kinh Đại Vĩ một ánh mắt tán thưởng, ngạo nghễ nói: “Chính là Tông sư hậu kỳ! Trần Gia Bảo, tôi nghĩ chắc
cậu cũng biết, ở trong cảnh giới Tông sư, giữa mỗi một tầng cảnh giới
nho nhỏ thôi cũng đều có sự chênh lệch rất lớn, cậu cảm thấy cậu có thể
nắm chắc được phần thắng trước một người có thực lực mạnh mẽ như Tông sư hậu kỳ hay sao?”
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, trong ánh mắt cũng có chút vẻ đình trệ.
Đám người Tần Thanh Nhã không hiểu được kẻ mạnh ở cấp bậc Tông sư hậu kỳ rốt cuộc là có ý nghĩa như thế nào, nhưng mà nhìn thấy biểu cảm kia
của Trần Gia Bảo, các cô cũng biết được chuyện này nhất định là rất khó
giải quyết, cho nên đều không kiềm được mà lo lắng không thôi.
Bùi Tuệ Lâm nghe xong thì kinh ngạc hô lên một tiếng, tiếp lời nói:
“Cháu chỉ biết là sau khi dùng viên ngọc Nguyệt Hoa xong, thực lực của
chú Vân nhất định sẽ tăng vọt, nhưng vậy mà lại có thể đạt tới được Tông sư hậu kỳ thì đúng thật là đáng sợ. Nhưng mà như thế này cũng tốt, đối
mặt với một người có thực lực mạnh mẽ như Tông sư hậu kỳ, Trần Gia Bảo
hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!”
Trong sân, Trần Gia Bảo vẫn không lên tiếng.
Một tay Vân Bá Hùng cầm viên ngọc, một tay vòng ra đặt sau ở trên
lưng, ngạo nghễ nói: “Trần Gia Bảo, đây là lần đầu tiên tôi sử dụng viên ngọc Nguyệt Hoa, một khi trở thành Tông sư hậu kỳ, chỉ sợ ngay cả tôi
cũng không có cách nào điều khiển chiêu thức một cách thuần thục được,
cho nên nếu như cậu thức thời thì phế bỏ tu vi của chính mình đi, hoặc
là từ nay về sau phải ở ẩn trong nơi núi sâu, không tham dự vào sự đấu
tranh của thế giới ngầm nữa, vậy thì tôi có thể thả cho cậu một con ngựa để mà chạy trốn.”
“Chú Vân, không thể bỏ qua cho Trần Gia Bảo đơn giản như vậy được…”
Vẻ mặt Bùi Tuệ Lâm hiện lên sự nôn nóng, vội vàng lên tiếng ngăn lại,
nhưng đột nhiên, cô ta lại thấy được Vân Bá Hùng âm thầm nháy mắt với cô ta một cái, sau đó mới ngạc nhiên im miệng.
Vân Bá Hùng nhìn về phía Trần Gia Bảo, khóe miệng kéo lên một nụ cười tự tin, lặp lại câu nói trước đó thêm một lần nữa: “Hoặc là lên núi sâu sống ẩn dật hoặc là bị tôi đánh chết tại chỗ, cậu chọn cái nào?”
Ngay trong giây phút tiếp theo đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều
đổ dồn về phía Trần Gia Bảo, chờ Trần Gia Bảo đưa ra quyết định.
“Hầy, mặc dù cậu Trần cũng đã rất lợi hại rồi, nhưng mà đối mặt với
một vị Tông sư hậu kỳ như này thì vẫn là quá nguy hiểm.” Kinh Đại Vĩ âm
thầm thở dài, lắc đầu một cái, không nén được thất vọng.
Trên mặt Tần Thanh Nhã tràn ngập rối rắm cùng do dự, nhưng ngay sau
đó, cô lại cắn chặt răng một cái, chuẩn bị tiến lên đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo, cô muốn nói cho Trần Gia Bảo biết, nếu như Trần Gia Bảo thật
sự lựa chọn cách sống ẩn dật ở nơi núi sâu mà nói, thì cô… cô vẫn có thể đi cùng với anh.
Nhưng Tần Thanh Nhã mới vừa nhấc ra một bước chân, Trần Gia Bảo lại
đột nhiên nhàn nhạt nói: “Giao viên ngọc Nguyệt Hoa ra cho tôi, tôi có
thể tha cho ông một mạng.”
Đúng là từng lời nói ra đều là không khiến người ta ngạc nhiên tới
chết thì không ngừng lại mà, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ, Tần
Thanh Nhã ngay lập tức dừng bước chân lại dưới sự kinh ngạc.
“Cậu nói cái gì?” Vân Bá Hùng cau mày, khó hiểu nói: “Cậu bảo tôi
phải giao viên ngọc Nguyệt Hoa ra, hơn nữa còn dám nói lời ngông cuồng,
muốn tha cho tôi một mạng, tôi không nghe nhầm đấy chứ?”
“Tất nhiên, ông thật sự là không hề nghe nhầm.” Trần Gia Bảo trả lời.
Vân Bá Hùng tựa như nghe được một câu chuyện cười lớn nhất trong
thiên hạ, ngước mặt lên trời mà ha ha cười to, âm thanh chấn động trong
bầu trời đêm, sau khi không thông báo trước mà dập tắt tiếng cười xong
ông ta lại đột nhiên nhìn về phía Trần Gia Bảo, ánh sáng sắc bén trong
mắt bắn ra bốn phía, trầm giọng nói: “Vậy thì tôi sẽ nhìn cho kỹ một
chút, khi đối mặt với một Tông sư hậu kỳ, cậu có thể lấy tư cách gì ra
để mà tha cho tôi một mạng?”
Dứt lời, Vân Bá Hùng hét lớn một tiếng, bàn tay đang cầm viên ngọc giơ lên thật cao.
Trong nháy mắt, ánh sáng trên viên ngọc Nguyệt Hoa bắt đầu lấy Vân Bá Hùng làm tâm điểm rồi tỏa ra xung quanh, ánh trăng mờ mịt như mặt biển
trắng mênh mông bao la tràn ra khắp nơi, trên mặt, trên người của quần
chúng xung quanh đều được một mảng ánh sáng bạc chiếu sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT