Đầu tiên Bùi Tuệ Lâm đánh giá Tần Thanh Nhã một chút, cô ta cảm thấy
bản thân mình đã là một cô gái hết sức xinh đẹp rồi, sau khi nhìn thấy
Tần Thanh Nhã thì vẻ mặt lập tức hiện lên chút bất ngờ nói: “Nhân viên
công tác của mấy người làm mất không ít thời gian của chúng tôi, theo lý mà nói lẽ ra nên bồi thường cho chúng tôi một chút chứ?”
Trần Gia Bảo lập tức nhíu mày.
Kinh Đại Vĩ vừa kinh ngạc vừa tức giận không thôi, nếu không phải cậu Trần gật đầu thì đêm nay mấy người cũng không thể nào vào đây ở, bây
giờ không biết xấu hổ còn đòi bồi thường?
Bùi Tuệ Lâm đảo mắt, đột nhiên chỉ Tần Thanh Nhã cười hì hì nói:
“Chúng tôi vừa tới đây nên không quen nơi này, hay là như vậy đi, tôi
nhìn cô gái này rất thuận mắt nên mấy ngày chúng tôi ở đây cứ để cô ấy
làm người dẫn đường cho chúng tôi, thế nào? Mọi người yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với cô ấy.”
Vẻ mặt Kinh Đại Vĩ phẫn nộ, để đám Bùi Tuệ Lâm vào ở là đã không tệ
rồi, thế mà còn muốn người phụ nữ của cậu Trần làm người dẫn đường cho
cô ta. Đúng là được voi đòi Hai bà Trưng!
Trong lòng Tần Thanh Nhã không muốn, vô thức bắt lấy cánh tay Trần
Gia Bảo. Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, hai đầu lông mày hiện lên chút không vui mới lắc đầu nói: “Cô rất xinh đẹp nhưng đây không phải lý do để cô
được đà lấn tới, cho nên tôi từ chối.”
Sắc mặt Bùi Tuệ Lâm lập tức thay đổi, cô ta hơi tức giận. Người bên
cạnh theo đuổi Bùi Tuệ Lâm là Nhạc Minh Hải đột nhiên bước lên trước một bước, cười lạnh nói: “Cậu có biết ở tỉnh Phú Thọ có bao nhiêu người
muốn tới phục vụ cô Tuệ Lâm còn đang đau khổ vì không có cơ hội không?
Cậu để cô gái bên cạnh mình đến làm người dẫn đường cho cô Tuệ Lâm thì
đó là tôn trọng cô ta và cũng là phúc bảy đời của cô ta đấy, mấy người
đừng có mà không biết tốt xấu!”
Bùi Tuệ Lâm gật đầu, nở nụ cười đắc ý.
Vân Bá Hùng ở bên cạnh cười khổ, Bùi Tuệ Lâm đã được nuông chiều từ
bé nên luôn luôn tùy hứng. Nhưng ông ta cũng cảm thấy Nhạc Minh Hải nói
không sai, Bùi Tuệ Lâm là em gái ruột của cậu Bùi Thanh Phong, là công
chúa nhỏ ở thế giới ngầm của cả tỉnh Phú Thọ, thân phận hết sức cao nên
rất nhiều người muốn nịnh bợ Bùi Tuệ Lâm đều khổ sở vì không có cửa. Để
Tần Thanh Nhã đến làm người dẫn đường cũng không phải là bôi nhọ cô.
Đám Kinh Đại Vĩ đã phẫn nộ đến giới hạn rồi. Hiện tại Trần Gia Bảo là đại diện cho giới ngầm của tỉnh Hòa Bình, để người phụ nữ của Trần Gia
Bảo làm hướng dẫn viên du lịch cho người khác, nếu chuyện này truyền ra
ngoài thì thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình không phải là sẽ làm trò cười
cho toàn bộ thế giới ngầm ở Việt Nam sao?
Anh ta nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt phẫn nộ chờ Trần Gia Bảo lên tiếng.
Trần Gia Bảo càng không thích, anh vỗ bàn tay trắng như ngọc của Tần
Thanh Nhã, sắc mặt âm trầm nói: “Lời tôi nói tôi luôn thực hiện và rất
ít khi đổi ý. Nhưng hiện tại quả thật tôi thấy hối hận khi để mấy người ở lại. Cô và anh kia, mau xin lỗi Thanh Nhã rồi sau đó rời khỏi nơi này.”
Trần Gia Bảo chỉ hai người là Bùi Tuệ Lâm và Nhạc Minh Hải.
Mặt mày Bùi Tuệ Lâm thay đổi, nổi giận đùng đùng nói: “Anh dám đuổi
chúng tôi đi? Anh cho rằng chỉ dựa vào mấy người các anh là có thể đuổi
Bùi Tuệ Lâm tôi đi à? Đúng là mơ tưởng hão huyền!”
Trần Gia Bảo cười lạnh nói: “Chuyện này không do cô quyết định.”
“Chỉ sợ cũng không phải do cậu quyết định!”
Đột nhiên, Vân Bá Hùng vẫn im lặng đứng bên cạnh nãy giờ chợt mở
miệng, ông ta chắp hai tay sau lưng ngạo nghễ nói: “Có Vân Bá Hùng tôi ở đây, người nào dám vô lễ với cô Bùi thì giết không tha!”
Dứt lời, khí thế cả người ông ta tăng vọt!
Mọi người ở đây lập tức cảm thấy cứ như có cả một ngọn núi cao đang
đè lên đầu, “ngọn núi” ấy khiến bản thân họ ngột ngạt khó thở, hai chân
run lên cực kỳ khó chịu.
Chỉ riêng khí thế đã kinh khủng như vậy rồi!
Đám người ấy sợ hãi không thôi!
Vân Bá Hùng đứng một mình ở đó đã tỏa ra khí thế mạnh mẽ đến cực điểm, cứ như có thể tiện tay là giết chết được một đám người.
Đặc biệt là ông ta không cố gắng thu lại khí thế quanh người như sóng to mạnh mẽ ngoài biển của mình, ép đám người ngột ngạt khó thở mà sinh
lòng hoảng sợ, sắc mặt mọi người nhanh chóng thay đổi thành xanh tái mét khó coi.
Có thể nói ngoại trừ Trần Gia Bảo ra thì mọi người ở đây, bao gồm Kinh Đại Vĩ, toàn bộ đều bị ông ta làm cho đầu hàng!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh Nhã biến đổi, cô chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đứng không vững muốn ngất đi.
Đột nhiên, cảm giác bàn tay đang nắm tay Trần Gia Bảo truyền đến chút sức nóng, nó không ngừng vận chuyển liên tục vào trong cơ thể cô, lập
tức tất cả cảm giác không khỏe đều bị quét sạch sành sanh, thậm chí còn
có loại cảm giác thoải mái đến lạ thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT