Dương Ngọc Chính vui mừng bước nhanh tới, anh ta kính cẩn nâng ly rượu mời Kinh Đại Vĩ rồi nói: “Ông Kinh, cháu là Dương Ngọc Chính, cháu đã ngưỡng mộ ông từ lâu rồi.”

Kinh Đại Vĩ cũng không nhận lấy ly rượu của Dương Ngọc Chính mà chỉ nhìn anh ta một cái rồi gật đầu nói: “Không tệ.”

Dương Ngọc Chính đột nhiên cảm thấy xấu hổ, anh chỉ có thể cười ngượng hai cái.

Lúc này, Dương Ngọc Sơn vội vàng nói chen vào để giải tỏa bầu không khí căng thẳng: “Đại ca Kinh, năng lực của nó cũng không tệ, vì vậy tôi mới coi trọng nó đấy. Lần này thằng nhỏ vừa tốt nghiệp trường Trung học phổ thông Chuyên Đại học Vinh, cho nên tôi định để nó phụ giúp công việc trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng của này một thời gian, để tích lũy kinh nghiệm ấy mà.”

“Trung học phổ thông Chuyên Đại học Vinh hả?” Kinh Đại Vĩ sửng sốt mà nói: “Tôi nhớ bạn gái của cậu Trần cũng học ở đó đấy, như vậy có thể cháu anh và bạn gái của cậu Trần là bạn cùng lớp của nhau cũng nên. Nể mặt cậu Trần, đợi cháu anh tốt nghiệp đại học xong thì để nó đi theo tôi đi.”

Lần trước trong bữa tiệc sinh nhật của Hoàng Thiên Hạnh, ông đã gặp được Lâm Thanh Hà và biết rằng Trần Gia Bảo rất cưng chiều cô bé, cho nên ông cũng để ý nhiều hơn một chút.

Dương Ngọc Chính cảm thấy sung sướng vô cùng, nhận được sự coi trọng của Kinh Đại Vĩ chắc chắn là một điều tuyệt vời nhất đối với anh, bởi lời nói của ông ấy đáng tin hơn bất cứ thứ gì trên đời. Anh ta chỉ lo vui mừng nhưng lại quên hỏi tên bạn gái của cậu Trần, cũng không cần quan tâm liệu anh có quen biết gì cô hay không.

Hạ Minh Triết và Thôi Quang Diệu đứng cạnh cực kỳ ghen tị với Dương Ngọc Chính.

Đột nhiên, Dương Ngọc Chính nghĩ đến Trần Gia Bảo thì trong lòng đắc ý không thôi, anh ta hừ một cái rồi tự nói với bản thân: “Trần Gia Bảo ơi, Trần Gia Bảo à! Tôi đã có Kinh Đại Vĩ che chở rồi đấy, sau này tôi sẽ khiến anh quỳ xuống dưới chân tôi như một con chó mà cầu xin được tha thứ!”

“Được ông Kinh đánh giá cao là một việc đáng mừng trong đời, nhưng hôm nay cháu lại gặp phải một chuyện khiến bản thân vô cùng buồn bực, vì vậy không có cách nào để mà vui được.”

Đột nhiên, Dương Ngọc Chính ngồi xuống rồi chán nản nói.

“Ồ? Có chuyện gì? Nói ra nghe thử xem sao.” Dương Ngọc Sơn lập tức nói: “Mày cứ yên tâm, có đại ca Kinh ở đây, ai mà dám chọc mày thì anh ấy đều có thể giải quyết người đó một cách nhanh gọn.”

Dương Ngọc Chính vui mừng trong lòng nhưng bên ngoài lại thở dài, anh nói: “Nói thật, hôm nay cháu đã tổ chức cho các bạn cùng lớp đi du lịch suối nước nóng. Trong số đó có một cô là bạn gái của cháu. Tuy nhiên đã có một người dám cướp đoạt cô ấy trên tay của cháu, sau đó hai người còn công khai thể hiện tình cảm trước mặt cháu nữa, cháu thực sự không thể nuốt trôi cục tức này!”

“Mẹ nó, kẻ nào dám cả gan cướp đi người phụ nữ của con cháu nhà họ Dương chứ? Không thể nhẫn nhịn được! Người kia ở đâu? Tao sẽ dẫn người đi dạy dỗ nó, sau đó cướp bạn gái về cho mày!” Dương Ngọc Sơn tức giận nói.



Kinh Đại Vĩ lạnh lùng gật đầu nói: “Đi đi, nhớ kiềm chế một chút! Cậu vẫn phải tiếp tục làm ăn ở đây, cho nên đừng giết người.”

Hạ Minh Triết và Thôi Quang Diệu vui mừng khôn xiết, họ liếc nhìn nhau vì biết rằng lần này Trần Gia Bảo sắp tiêu đời rồi.

Dương Ngọc Sơn đứng dậy hét lớn: “Hoàng Long, tìm thêm bảy tám người rồi đi theo tôi.”

“Vâng.” Hoàng Long trả lời rồi đi chuẩn bị, lát sau tổng cộng mười người bao gồm cả Dương Ngọc Chính cùng nhau đi suối nước nóng.

Cùng lúc đó.

Trần Gia Bảo vẫn nằm thoải mái trên chiếc ghế mây tre và tận hưởng sự phục vụ của hai người đẹp bên cạnh.

Cách đó không xa thì Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan đang ngồi thầm thì với nhau.

“Hoa Mộng, không phải cậu có hứng thú với Trần Gia Bảo sao? Sao bây giờ lại thờ ơ như vậy? Giống như giả bộ không hề quen biết gì với anh ta ấy.” Lam Di Lan tò mò hỏi.

Diêu Hoa Mộng lắc đầu nói: “Đừng nói nhảm, tớ từ khi nào mà có hứng thú với Trần Gia Bảo chứ? Trời ơi, tớ nên nói với cậu như thế nào nhỉ? Tóm lại là bây giờ mọi chuyện hơi phức tạp, nên né anh ta ra càng xa càng tốt.”

Lam Di Lan gật đầu như đã hiểu.

Đột nhiên, ba người Dương Ngọc Chính quay lại cùng mấy tên “hổ báo cáo chồn” ở phía sau, nhìn thoáng qua đã biết bọn họ không tốt lành gì rồi.

“Trời ơi!” Lam Di Lan kêu một tiếng rồi che miệng lại mà nói nhỏ: “Hoa Mộng, nhìn xem, Dương Ngọc Chính có chuyện gì hả? Sao lại gọi nhiều người đến như vậy? Nhìn phương hướng bọn họ đi thì hình như đang tìm Trần Gia Bảo thì phải.”

Đột nhiên, Lam Di Lan lại hô to lần thứ hai, cô nhớ tới thái độ chuyển biến của Diêu Hoa Mộng thì sửng sốt: “Hèn gì… Chẳng lẽ cậu đã biết bọn họ sẽ làm gì Trần Gia Bảo sao? Chính vì vậy mà cậu cố ý tránh xa anh ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play