Đột nhiên, Trần Gia Bảo lấy ra một viên thuốc rồi nói: “Đây là thuốc giải. Cô ăn nó đi.”

Hương Giang sửng sốt, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu nên sắc mặt lập tức tái nhợt hẳn, cô nói: “Ông chủ…Không lẽ anh không cần tôi nữa? Tôi làm sai chuyện gì khiến anh tức giận sao?”

Hương Giang nói xong thì nước mắt cô cũng chực chờ rơi xuống.

Trần Gia Bảo bật cười, anh vươn tay ra lau giọt lệ trên khóe mắt cô rồi nói: “Cô nghĩ cái gì vậy? Tôi đi kiếm đâu ra được người phụ nữ trung thành, tận tâm lại xinh đẹp như cô nữa chứ?”

Hương Giang cảm nhận được sự dịu dàng của Trần Gia Bảo thì đỏ mặt lên, đột nhiên cô mạnh dạn nắm lấy tay của anh rồi đặt lên gò má trắng nõn của mình để anh vuốt ve nó. Trông cô như kẻ say xỉn, đồng thời lại biểu hiện ra như thể cô tình nguyện dâng hiến mọi thứ của mình cho anh vậy.

Lúc này Hương Giang toát lên vẻ quyến rũ ngọt ngào, điều này đủ để khơi dậy “thú tính” của tất cả đàn ông trên thế gian này.

Trái tim của Trần Gia Bảo đập liên hồi, anh có thể cảm nhận được một luồng khí nóng rực đang lan tràn trong cơ thể chính mình, vì vậy anh nhanh chóng hít một hơi thật sâu để kiềm chế cảm giác đó. Một lát sau, Trần Gia Bảo lấy trong túi ra một tờ giấy trắng được gấp lại đưa cho Hương Giang, anh nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh vốn có.

“Ông chủ, đây là cái gì?”

Hương Giang đỏ mặt nhận lấy rồi mở nó ra, qua giây lát thì cô vừa sung sướng vừa kích động nói với anh: “Ông chủ, đây…đây là bí quyết võ công sao?”

“Còn nữa.” Trần Gia Bảo mỉm cười: “Cô tựa như một con rắn vậy. Dù xinh đẹp nhưng trong thân thể lại chứa đầy chất độc khiến người khác phải chết khi chạm vào cô. Bộ Quy Nguyên Độc Kinh này rất phù hợp với cô, hơn nữa tôi dám đảm bảo rằng thứ này đã mất tích khỏi thế gian từ lâu rồi, ngoài tôi ra thì không còn ai có nó nữa đâu.”

“Cám ơn ông chủ!” Hương Giang vừa sung sướng vừa kinh ngạc, trong lòng cô đột nhiên dâng trào cảm xúc. Cô muốn mạnh dạn hơn dù chỉ một lần, vì vậy cô không cam lòng mà đè Trần Gia Bảo thẳng xuống rồi tự mình dâng lên nụ hôn thơm ngát. Đôi môi mềm mại của cô mang đến một hương vị ngọt ngào khó cưỡng lại. Trần Gia Bảo trợn trừng hai mắt, anh rất hưởng thụ thứ mà cô đem lại, đồng thời anh cũng có một ý nghĩ: “Cô muốn “ăn” anh!”

Là một người đàn ông, làm sao Trần Gia Bảo lại có thể cho phép chuyện tàn nhẫn như vậy xảy ra chứ? Vì vậy anh vội vàng xoay người áp cô xuống phía dưới.



Lúc này đôi mắt xinh đẹp của Hương Giang vô cùng mị hoặc, hai má cô ửng hồng, hơi thở lại hổn hển khiến cô trông cực kỳ động lòng người.

Bầu không khí trong phòng ngủ càng lúc càng trở nên mập mờ hơn.

Thế nhưng, Trần Gia Bảo cũng biết bây giờ không phải lúc để làm chuyện này, vì vậy anh hít một hơi thật sâu để khôi phục trạng thái như ban đầu rồi đứng dậy.

Hương Giang vừa thở gấp vừa nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, cô không biết vì lí do gì khiến “ông chủ” đột nhiên dừng lại.

“Mấy ngày nữa tôi có việc phải tạm thời rời khỏi thành phố Hòa Bình, vì vậy tôi sợ rằng Lưu Ngọc Lan tận dụng cơ hội này mà ngấm ngầm ra tay với Tô Ánh Mai. Trong những ngày này, cô hãy ở bên cạnh Tô Ánh Mai để bảo vệ cô ấy. Bây giờ nhân lúc tôi còn ở đây thì nhiệm vụ đầu tiên của cô là phải luyện xong cuốn Quy Nguyên Độc Kinh này. Nếu có gì khó hiểu thì cứ tìm đến tôi.” Trần Gia Bảo nghiêm túc nói.

Ngoài ra, lúc này trong đầu của anh đã có vài kế hoạch khác.

Anh biết rất rõ kẻ thù mà mình phải đối mặt trong tương lai sẽ càng lúc càng lợi hại, trước mắt thì kẻ thù lớn nhất vẫn là nhà họ Phụng. Dù thực lực của Hương Giang rất mạnh, thế nhưng cô vẫn chưa đủ khả năng để đem đi so sánh với nhà kia. Cho nên điều duy nhất mà cô phải làm lúc này là nâng cao thực lực của bản thân, sau đó mới có thể có đủ tư cách để tiếp tục ở bên cạnh anh, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.

“Vâng, thưa ông chủ.” Hương Giang trả lời, nhưng mà vẻ mặt của cô lại không giấu được sự thất vọng.

Mấy ngày kế tiếp, Hương Giang tập trung ôn luyện “Quy Nguyên Độc Kinh”, nếu cô gặp phải vấn đề khó hiểu thì lập tức chạy đến hỏi ý kiến của ​​Trần Gia Bảo ngay. Ngoài ra, nhà họ Tạ đã đưa đến tất cả các nguyên liệu cần có để luyện chế viên thuốc “Tiểu Huyền dương đan”, đồng thời họ cũng gửi kèm một cái lò vạc nhỏ. Tuy rằng không thể so sánh với cái vạc đã bị nổ trước đó của Trần Gia Bảo, nhưng nếu chỉ để làm ra viên “Tiểu Huyền dương đan” thì anh vẫn có thể chịu khó dùng.

Ba ngày sau, Trần Gia Bảo luyện chế năm viên “Tiểu Huyền dương đan” xong và gửi nó cho gia đình họ Tạ, rồi anh lập tức chạy đến quán ăn vặt của Đàm Ánh Nguyệt.

Lý do rất đơn giản, Lâm Thanh Hà đã hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học rồi. Trong lớp có một tên nhà giàu muốn tài trợ cho những người bạn thân của cậu ta một chuyến du lịch đến quê nhà mình, cho nên Lâm Thanh Hà cũng được mời.

Chính vì vậy cô bé đã gọi điện cho Trần Gia Bảo để nhờ anh đi cùng. Trần Gia Bảo biết Lâm Thanh Hà đã cực kỳ chăm chỉ cho kỳ thi tuyển sinh lần này, vì vậy anh cũng không từ chối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play