Ông ta nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt tràn đầy sự tiếc nuối. Ông ta thật sự rất coi trọng năng lực và sự tài hoa của Trần Gia Bảo, vô cùng muốn lôi kéo Trần Gia Bảo vào quân khu Biển Đông cho cuộc so tài của lính đặc chủng vào năm sau, nhưng giờ thì chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo ý trời vậy.

“Được, vậy tôi chờ tin vui từ ông.” Trần Gia Bảo cười nói, nhưng nhìn vào bộ dạng tùy ý sao cũng được của anh, hiển nhiên anh không thèm để ý việc có thể gia nhập quân khu Biển Đông không.

Tần Phi Yến cảm giác mình đã bị sỉ nhục nặng nề, hừ một tiếng thật mạnh, giậm chân xoay người đi ra ngoài.

Vương Đại Hùng cười khổ một tiếng, nói: “Cựu lãnh đạo, Trần Gia Bảo, tôi xin phép về.”

Ông ta đi ra ngoài biệt thự nhà họ Tạ, vừa lên xe đã nghe Tần Phi Yến đang ngồi ở ghế lái khó chịu nói: “Thủ trưởng, ngài đích thân đến mời Trần Gia Bảo là đã cho mặt mũi lắm rồi, thế mà Trần Gia Bảo vẫn dám từ chối, đúng là không biết phải trái. Nếu là tôi thì đã trói anh ta luôn rồi, để xem anh ta còn kiêu ngạo kiểu gì.”

Vương Đại Hùng cười khổ một tiếng, nói: “Cậu ta là cường giả võ cổ truyền cấp Tông Sư, sao có thể bị trói đi dễ dàng vậy được? Cô cho rằng cậu ta là cải trắng à?”

“Ngài là cao thủ mạnh nhất quân khu Biển Đông, là cường giả Tông Sư trung kỳ, tuy Trần Gia Bảo cũng là Tông Sư nhưng anh ta nhỏ tuổi thế mà, nhiều lắm chỉ mới lên Tông Sư thôi, đâu phải là đối thủ của ngài?” Tần Phi Yến nhớ tới bộ dạng kiêu ngạo mà dửng dưng với quân khu Biển Đông của Trần Gia Bảo, tức tối đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Nét mặt Vương Đại Hùng chùng xuống, đột nhiên ông ta im lặng.

Tần Phi Yến kinh ngạc nói: “Thủ trưởng, ngài sao vậy, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”

Một tia sáng sắc lẻm lướt qua trong mắt Vương Đại Hùng, chợt ông ta nói: “Cô nói sai rồi, chưa chắc tôi là đối thủ của Trần Gia Bảo đâu.”

“Sao có thể?” Tần Phi Yến bật thốt, hoảng sợ ra mặt.



Cô ta hiểu biết Vương Đại Hùng, biết thực lực của Vương Đại Hùng đáng sợ cỡ nào, bởi ông ta chỉ dựa vào cường độ thân thể của mình mà đánh ngã mười ngàn người lính trong quân khu Biển Đông, được ‘thần’ trong quân đội Việt Nam khen là rường cột nước nhà với danh hiệu “Một con gấu báo địch lại một ngàn binh”.

Nhưng một người có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ như Vương Đại Hùng lại công khai thừa nhận mình chưa chắc là đối thủ của Trần Gia Bảo, làm sao Tần Phi Yến có thể không hoảng sợ, không cảm thấy khó tin?

Vương Đại Hùng nói một câu đầy ẩn ý: “Vì quân hàm của cô không đủ nên có rất nhiều chuyện cô không biết, chẳng hạn như trước đây không lâu, Trần Gia Bảo từng dùng kiếm đánh bại Cừu Thanh Vũ ở hội quán Vọng Giang.”

“Cừu Thanh Vũ?” Tần Phi Yến cụp mắt suy tư, vừa rồi Đỗ Phú Quý có nhắc đến cái tên này khi ở trong phòng khách nhưng cô ta không để ý.

Vương Đại Hùng giải thích: “Cừu Thanh Vũ được mọi người biết đến nhờ thanh kiếm của ông ta, khi ông ta nổi tiếng, cô vẫn chưa ra đời nên chưa từng nghe đến tên của ông ta cũng đúng. Nói cho cô hay, Cừu Thanh Vũ là một Tông Sư kiếm đạo, kiếm pháp vô cùng tuyệt diệu, thực lực cũng chỉ kém hơn tôi chút thôi. Vậy mà khi đánh một trận với Trần Gia Bảo ở hội quán Vọng Giang, Cừu Thanh Vũ lại bị cậu ta áp đảo hoàn toàn!”

“Cái gì?” Tần Phi Yến thảng thốt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Vậy chẳng phải nghĩa là thực lực của Trần Gia Bảo xấp xỉ ngài sao? Thảo nào ngài lại đích thân mời chào Trần Gia Bảo, thì ra thực lực của anh ta kinh khủng đến vậy.”

Vương Đại Hùng lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Như thế còn chưa đủ, so với thực lực của Trần Gia Bảo, tôi coi trọng thiên phú và sự trẻ tuổi của cậu ta hơn. Nếu cô biết không lâu trước đây khi đánh một trận chiến với Đồ Bá Thạch, Trần Gia Bảo mới chỉ là một nửa bước Tông Sư, nhưng không tới mười ngày sau, cậu ta chẳng những đột phá đến cảnh giới Tông Sư mà còn có thể đánh bại Cừu Thanh Vũ Tông Sư trung kỳ chỉ bằng một chiêu, không biết cô có suy nghĩ thế nào?”

Tần Phi Yến kinh hoàng không thôi, nói: “Thực lực tiến bộ nhanh như vậy? Anh ta… Anh ta là người sao?”

“Không chỉ là người, mà còn là thiên tài ngàn năm khó gặp. Với thiên phú của Trần Gia Bảo, chắc chắn cậu ta có thể đột phá đến cảnh giới Truyền Kỳ khi còn sống, không, thậm chí rất có khả năng sẽ bước chân vào cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết.” Vương Đại Hùng nói, ánh mắt nóng như lửa.

Đối với một người theo đuổi võ thuật, không gì có thể làm người đó hưng phấn hơn việc chứng kiến một võ giả Truyền Kỳ, thậm chí là võ giả Tiên Thiên ra đời.

Tần Phi Yến đã quá bàng hoàng, không thốt nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play