Sắc mặt Tạ Duy Tùng thay đổi, không tự chủ được lùi về sau hai bước, lắp bắp nói: “Cậu… Cậu muốn làm gì?”

Trần Gia Bảo nhìn anh ta một cái, lập tức lắc đầu nói: “Người mắc bệnh não tàn, không có thuốc chữa.” Ngay sau đó anh đi tới trước mặt Tạ Hoàng Dương rồi ngồi xuống bên cạnh ông.

Sắc mặt Tạ Duy Tùng lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại không phản bác được, bởi vì Trần Gia Bảo đã dùng sự thật chứng minh, kẻ ngu ngốc chính là anh ta.

Tạ Hoàng Dương than thở: “Lời nói của cậu Trần lúc trước quả thực khiến người ta tỉnh ngộ, không dối gạt gì cậu, ngay cả tôi cũng có thành kiến với Đông y, nếu không phải trình độ Đông y của cậu vô cùng xuất sắc, chữa được căn bệnh hiểm nghèo của tôi, chỉ sợ tôi vẫn tiếp tục hiểu lầm Đông y, thật sự đáng hổ thẹn.”

Trần Gia Bảo lắc đầu, nói: “Mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, trình độ và kiến thức của ông không đủ là điều rất bình thường.”

Mọi người đều xấu hổ, thằng nhóc này thật là nhanh mồm nhanh miệng, không hề ăn nói khách sáo chút nào.

Tạ Hoàng Dương gượng cười hai tiếng, nói: “Cậu Trần nói rất đúng, đúng rồi, cậu Trần nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể chữa khỏi bệnh hiểm nghèo của tôi?”

Đây là vấn đề mọi người quan tâm nhất, lập tức khẩn trương nhìn về phía anh.

Trần Gia Bảo suy nghĩ một lát, sau đó anh duỗi hai đầu ngón tay.

Hai mươi phần trăm?

Đám người âm thầm thở dài.

Trong lòng Tạ Hoàng Dương cũng có chút thất vọng, có điều ông lập tức cười nói: “Mặc dù chỉ nắm chắc hai mươi phần trăm, nhưng cũng còn tốt hơn là không có tí hy vọng nào.”

Trần Gia Bảo nhìn ông bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: “Ai nói hai mươi phần trăm, tôi nói là trong vòng hai tuần có thể chữa khỏi hẳn bệnh của ông.”



“Cái gì, chỉ cần hai tuần thôi sao?” Tạ Hoàng Dương kích động nói, cả ngón tay cũng run nhè nhẹ.

Không chỉ riêng ông, toàn bộ nhà họ Tạ đều kích động sôi trào.

Tạ Hoàng Dương là trụ cột nhà họ Tạ, chỉ cần Tạ Hoàng Dương còn sống, nhà họ Tạ sẽ không sụp đổ.

Hiện tại, ánh mắt Tạ Anh Dũng nhìn về phía Trần Gia Bảo cũng bắt đầu trở nên nhiệt tình cảm kích.

Trần Gia Bảo âm thầm lắc đầu, nói nhỏ: “Hai tuần đã mừng rỡ như vậy? Nếu không phải vì lý do an toàn, chỉ ba ngày là tôi có thể chữa khỏi rồi.”

May mắn anh nói lời này với âm lượng thấp nên không có ai nghe thấy, bằng không mọi người lại khiếp sợ một lần nữa.

Sau khi rảnh rỗi trò chuyện dăm ba câu, bởi vì sức khỏe của Tạ Hoàng Dương còn chưa khôi phục, ngoại trừ Trần Gia Bảo, chỉ để lại Tạ Anh Dũng, Tạ Cẩm Tú, bác Trung và Hàn Đông Vy, những người còn lại đều giải tán.

Tạ Hoàng Dương nháy mắt với Tạ Anh Dũng, Tạ Anh Dũng lập tức hiểu ý, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen, nói với Trần Gia Bảo: “Bác sĩ Trần, trong tấm thẻ này có khoảng ba tỷ rưỡi, xem như tiền công ban đầu, chờ chữa khỏi bệnh cho bố tôi, số tiền sẽ lại tăng lên nữa.”

Trần Gia Bảo cũng không khách khí, yên tâm thoải mái nhận lấy, không ngờ mình mới xuống núi một tuần đã kiếm được ba tỷ rưỡi, vui quá đi thôi.

Trong lòng của anh cười như nở hoa, có điều khuôn mặt vẫn là dáng vẻ bình thản, nói: “Đã như vậy thì tôi không khách khí đâu.”

Tạ Hoàng Dương bội phục nói: “Cậu Trần còn trẻ, chẳng những y thuật xuất sắc, còn không quan tâm hơn thua, thật không biết là người tài giỏi nào dạy dỗ ra được.”

“Quá khen quá khen.” Trần Gia Bảo cười ngượng ngùng.

Hàn Đông Vy cũng vui thay Trần Gia Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play