Vẻ mặt tươi cười của Phụng Minh Luân chợt cứng đờ lại, anh ta lập tức xụ mặt xuống hừ lạnh một tiếng, nói: “Xem ra ánh mắt của cậu Trần đây rất tinh tường nha, ngay cả hai vị cao thủ ‘Bán Bộ Tông Sư’ và ‘Thông U hậu kỳ’ cũng chỉ có thể khiến anh miễn cưỡng chú ý đến thôi sao, tôi chỉ mong rằng thực lực của anh có thể cao cường như ánh mắt của anh vậy.”

Lúc trước, Võ Nghiêm Bình bị Trần Gia Bảo giết chết, chuyện này là Tô Văn Quân nói cho Phụng Minh Luân biết, chỉ có điều Tô Văn Quân không phải là cao thủ trung gian, ông ta miêu tả những tình tiết không đủ rõ ràng rành mạch, nghe ngóng tin tức cũng xém chút nữa thì dẫn đến hiểu lầm, Phụng Minh Luân cho rằng Trần Gia Bảo giỏi lắm thì cũng chỉ đối phó được với “Thông U hậu kỳ” mà thôi, cho nên anh ta không thèm để ý đến Trần Gia Bảo.

“Rất nhanh thôi, anh sẽ được mở mang tầm mắt, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?” Trần Gia Bảo nở nụ cười thần bí.

“Không vội.” Phụng Minh Luân cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã là so tài thì tất nhiên phải có đặt cược rồi, chỉ cần cậu Trần có thể đánh thắng một trong hai vị cao thủ này của tôi thì vật báu của truyền nhân hàng trăm năm được cất trong Tàng Bảo các nhà họ Phụng chúng tôi có thể cho anh tùy chọn một món, nếu anh đánh thắng cả hai người thì cho anh lấy hai món đồ luôn.”

Mọi người bàn tán xôn xao, họ đều cảm thấy việc làm này có chút quen mắt.

Tất cả các giới thượng lưu trong thành phố này đều biết rằng truyền nhân trăm năm nhà họ Phụng đã thu thập được không biết bao nhiêu báu vật quý giá toàn bộ đều được cất giấu trong Tàng Bảo các, tùy tiện lấy một thứ ở bên trong cũng đủ để khiến người đời cuồng loạn vì nó rồi.

Điều kiện này của Phụng Minh Luân quả thực là phần thưởng quá hậu hĩnh rồi.

Trần Gia Bảo cũng động lòng không thôi.

‘Truyền nhân của nhà họ Phụng mấy trăm năm nay ư, nói không chừng sẽ có loại dược liệu quý giá có thể giúp mình luyện chế được thành đan dược, trận thi đấu này thật đáng giá!’

Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo gật đầu, nói: “Được, nếu anh đã hào phóng như vậy thì tôi sao có thể không đồng ý điều kiện này chứ.”



Phụng Minh Luân cười một cách đắc ý, đột nhiên, ánh mắt anh ta trở nên âm trầm, chắp hai tay sau lưng, khí thế bức người, cười lạnh nói: “Nếu như anh thua, anh sẽ phải ba bước một quỳ, mười bước một lạy, đi bộ từ thành phố Hòa Bình đến thành phố nhà họ Phụng chúng tôi để chịu đòn nhận tội, anh có dám làm không?”

Mọi người bị một cú sốc này dọa đến đứng hình, từ thành phố Hòa Bình đến thành phố nhà họ Phụng sao, cũng khoảng chừng hai ba kilomet đó, nếu như Trần Gia Bảo thật sự ba bước một quỳ, mười bước một lạy, chỉ sợ anh còn chưa đến được thành phố nhà họ Phụng thì hai đầu gối đã bị mài đến nát vụn rồi.

“Thì ra Phụng Minh Luân lại có thể tàn nhẫn như vậy.”

Ánh mắt mọi người tỏ vẻ kinh hãi, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Hương Giang nhìn về phía Phụng Minh Luân, giữa hai lông mày cô ta hiện lên một tia sát khí.

“Gia Bảo, không được kích động. . . ”

Tô Ánh Mai lo lắng mà túm lấy ống tay áo Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo kiêu ngạo cười nói: “Có gì mà không dám chứ?”

Mọi người âm thầm lắc đầu, tất cả đều cảm thấy Trần Gia Bảo thật sự quá kích động rồi, vậy hai người, một là “Bán Bộ Tông Sư”, còn lại là “Thông U hậu kỳ”, họ tuyệt đối là những cao thủ của các cao thủ, cho dù Trần Gia Bảo luyện võ từ khi vẫn còn ở trong bụng mẹ đi chăng nữa, thì anh cũng không thể nào mà thắng nổi hai người lợi hại Sơn Long Tứ này.

Trần Gia Bảo chắc chắn là thua rồi!



Mọi người đã nghĩ như vậy.

“Vậy bắt đầu thôi, cậu Trần, không biết anh có ý định lựa chọn người nào tiến lên thi đấu trước nhỉ?” Phụng Minh Luân cười hỏi, giống như anh ta đã nắm chắc phần thắng lợi về mình vậy.

“Không cần phiền phức như vậy đâu, ai lên trước thì cũng như nhau thôi.” Trần Gia Bảo lắc lắc đầu.

Nụ cười của Phụng Minh Luân càng thêm phần đắc ý, nói: “Thì ra cậu Trần đây đã hiểu ra điều gì đó rồi, nếu đã như vậy thì… Mục Thành Lộc, mời ông lên thỉnh giáo cậu Trần đây một cài chiêu thức hay ho trước đi.”

Mục Thành Lộc lên tiếng, ông ta từ sau lưng Phụng Minh Luân bước ra.

Nhất thời, mọi người không hẹn mà cũng tản ra bốn phía, chừa ra chỗ trống với đường kính khoảng hai mét.

“Đánh anh ta đến tàn phế cho tôi, xảy ra chuyện gì đã có tôi gánh vác rồi.”

Đột nhiên, Phụng Minh Luân ở bên tai Mục Thành Lộc nhỏ tiếng nói.

Mục Thành Lộc gật gật đầu, trong mắt ông ta hiện lên một tia sắc bén, ông ta đi đến đứng vào giữa khoảng trống kia và nói: “Cậu Trần, hãy để tôi đến thỉnh giáo cậu một vài chiêu thức.”

Mọi người chăm chú theo dõi, Trần Gia Bảo đi tới trước mặt Mục Thành Lộc, sắc mặt anh rất dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play