Vẻ mặt Lưu Ngọc Lan không còn buồn rầu nữa, vui vẻ nói: “Ý của anh là…”

“Không sai.” Tô Văn Quân đắc ý cười.

Ông ta vừa nói xong thì bên ngoài bỗng có tiếng thông báo vang dội: “Phụng Minh Luân của nhà họ Phụng đến mừng thọ ông Tô ạ.”

Người của nhà họ Phụng đã đến rồi sao?

Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, bàn tán xôn xao, vội vàng nhìn về phía cửa, Tô Văn Quân với Lưu Ngọc Lan cũng vui mừng như bắt được vàng, kích động đến nỗi phải đứng lên.

Ngay cả Trần Gia Bảo, Tô Ánh Mai với mấy người ngồi xung quanh cũng nhìn về phía cửa theo bản năng.

Chỉ thấy từ phía cửa lớn có ba người đang đi đến, khí thế của họ vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây.

Đứng giữa là một người thanh niên tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vóc dáng rất cao, khuôn mặt thon gầy, góc cạnh rõ ràng, trong mắt thần thái sáng láng, tràn đầy mười phần tự tin, khóe miệng anh ta còn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn qua vừa khiêm tốn, vừa tạo cảm giác kiêu ngạo coi trời bằng vung.

Phía sau anh ta có hai người trạc bốn mươi, năm mươi tuổi, vẻ ngoài trầm tĩnh như núi, nhìn qua là có thể biết ngay chắc chắn họ là cao thủ võ đạo.

“Tĩnh mịch hậu kỳ” với ‘Bán Bộ Tông Sư’ đây sao? Hơn nữa, trước đây mình đã giết chết ‘tĩnh mịch’ trung kỳ, vậy mà nhà họ Phụng vẫn có ba cao thủ cấp ‘tĩnh mịch’, thật không hổ danh là gia tộc võ đạo đã tồn tại được mấy trăm năm, nguồn gốc quả nhiên không bình thường.” Từ khi Trần Gia Bảo xuống núi đến nay, ngoại trừ Cừu Thanh Vũ đã bị anh giết chết thì số cao thủ ‘Tĩnh mịch’ trung kỳ anh từng gặp chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng bây giờ anh đã gặp tận ba người của nhà họ Phụng. Điều này khiến anh vô cùng ngạc nhiên.

“Anh Trần, nếu như anh không muốn kết thù với nhà họ Phụng thì anh nên cẩn thận một chút đi, bình thường nhà họ Phụng rất biết điều, ở tỉnh thành này không có một gia tộc nào dám xem thường nhà họ Phụng, nguyên nhân rất đơn giản, ở toàn bộ tỉnh thành này, thực lực của nhà họ Phụng là mạnh nhất.” Tần Quang Đại đứng bên cạnh nói nhỏ.

Trần Gia Bảo nhíu mày, cười nói: “Không ai dám trêu chọc nhà họ Phụng sao? Đó là bởi vì ở tỉnh thành này không có Trần Gia Bảo mà thôi.”

Tần Quang Đại cảm thấy Trần Gia Bảo đang mạnh miệng, thế nhưng trong tình huống này ông ta cũng không tiện nhiều lời nên ông ta chỉ dám cười cho qua chuyện, ông ta định đợi lát nữa sẽ đưa Trần Gia Bảo ra chỗ vắng người, kể cho Trần Gia Bảo nghe tất cả mọi chuyện về thực lực của nhà họ Phụng.



Ở phía bên kia, Tô Văn Quân vô cùng hưng phấn, cũng không đợi đi chào hỏi cùng với ông Tô mà vội vã bước nhanh đi tới trước mặt Phụng Minh Luân, kích động nói: “Cậu Phụng, tôi không nghĩ ngài cũng sẽ đích thân đến đây, thực sự là… Thực sự là rồng đến nhà tôm mà.”

Phụng Minh Luân cười ha ha, tuy rằng Tô Văn Quân lớn tuổi hơn anh ta nhiều, thế nhưng anh ta cũng không tỏ ra kính trọng người lớn mà lại rất tự nhiên vỗ vỗ vai của Tô Văn Quân, nói rằng: “Tôi phải đến chứ, vì sau này quan hệ hai nhà chúng ta còn có thể nâng cao thêm một bậc mà, phải không, vì thế ông không cần quá khách sáo với tôi. Tôi đi chúc thọ ông Tô trước đã.”

“Vâng, vâng, cậu Phụng nói rất đúng, mời ngài đi bên này ạ.” Tô Văn Quân được đối xử tốt mà lo sợ, ông ta liền dùng tay làm dấu mời, dẫn Phụng Minh Luân đi về phía Tô Minh Sơn.

Mọi người xung quanh cùng nhau kinh ngạc thốt lên, Phụng Minh Luân nói câu này rất có thâm ý, xem ra đúng như đồn đãi, chuyện Phụng Minh Luân muốn đính hôn với Tô Ánh Mai là thật.

Về sau, chỉ cần dựa vào cây cổ thụ chính là nhà họ Phụng này, nhà họ Tô ở thành phố Hòa Bình, à không, coi như ở tỉnh thành này đều không phải sợ ai nữa.

Thế nhưng không phải Tô Ánh Mai chọn Trần Gia Bảo sao?

Nghĩ tới đây, mọi người nhìn về phía Trần Gia Bảo, ai cũng lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác.

“Tuy rằng Trần Gia Bảo có nhà họ Tạ với nhà họ Tần chống lưng ở phía sau, thế nhưng nhà họ Phụng cũng không phải là một gia tộc lớn bình thường, nhà họ Tạ với nhà họ Tần thế nào cũng bị lu mờ trước thế lực của nhà họ Phụng, nói chung là lần này chúng ta có trò hay để xem rồi.”

“Ha ha, theo lý mà nói thì Trần Gia Bảo vẫn còn trẻ lắm, cậu ta chẳng những có được sự giúp đỡ của hầu hết các ông lớn trong giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình mà còn có sự ủng hộ của nhà họ Tần với nhà họ Tạ, cũng trâu bò đấy. Thế nhưng, nhà họ Phụng là gia tộc có truyền thống võ đạo lâu đời, đã tồn tại mấy trăm năm rồi, thực lực không hề tầm thường, cho dù nhà họ Tạ với nhà họ Tần liên minh lại với nhau cũng không đủ sức làm đối thủ của nhà họ Phụng. Lần này, Trần Gia Bảo muốn cướp cô gái mà Phụng Minh Luân để ý đến thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy hậu quả khôn lường rồi.”

Mọi người bàn tán xôn xao, tất nhiên đa số những người ở đó đều khinh thường Trần Gia Bảo, chờ xem Trần Gia Bảo bị mất mặt như thế nào.

Vẻ mặt Tạ Anh Dũng, Tô Ánh Tuyết với mấy người bên cạnh rất khó coi, đều cố gắng không để bản thân phải tức giận.

Thế nhưng, cho dù bọn họ tức giận thế nào đi chăng nữa thì cũng phải thừa nhận một điều rằng, nhà họ Phụng có thế lực rất lớn, có thể coi là con quái vật của tỉnh thành Hòa Bình, cho dù nhà họ Tạ xưng vua xưng chúa ở thành phố Hòa Bình nhưng thực lực của hai nhà vẫn còn kém xa nhà họ Phụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play