Có không ít người ở đây nghe nói về ân oán giữa Tô Văn Quân và Trần
Gia Bảo, đều hứng thú chờ được thấy màn kịch hay của Trần Gia Bảo.
Thấy cảnh này, Tô Minh Sơn khẽ thở dài. Chỉ có ông ta biết, lần này chắc chắn Tô Văn Quân sẽ tự rước họa về mình rồi.
Tô Văn Quân dẫn người đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, khẩu Phật tâm xà mà nói: “Con rể Trần, bố cho con cơ hội cuối cùng, cách xa Ánh Mai đi,
vậy thì bố sẽ nể tình sư phụ con và bố con có quen biết nhau mà vẫn chấp nhận con là khách quý của nhà họ Tô, thế nào?”
“Khách quý của nhà họ Tô?” Trần Gia Bảo nhướng mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, cười nói: “Vinh quang lắm à?”
“Mày không biết phải trái thì đừng có mà trách tao.” Sắc mặt Tô Văn
Quân tức khắc trầm xuống, ông ta cười khẩy một tiếng rồi xoay người lại, cao giọng nói với đám người ở đây: “Mọi người, xin hãy yên lặng một
chút, tôi muốn giới thiệu một vị vượt qua sông Trường Giang cho mọi
người, chính là người này, Trần Gia Bảo.”
Tô Văn Quân đưa tay chỉ vào Trần Gia Bảo, thấy mọi người đồng loạt
nhìn về phía Trần Gia Bảo, có người còn bàn tán xôn xao thì trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, tiếp tục cười nói: “Trước đây không lâu, cậu ta tới nhà họ Tô chúng tôi đập phá một trận, đánh Tô Văn Cường con tôi bị thương,
trước khi đi còn tàn nhẫn nói rằng sẽ lại đến vào tiệc mừng thọ hôm nay, hơn nữa còn yêu cầu tôi mời hết những người có địa vị mà tôi biết tới,
cậu ta sẽ hạ bệ từng kẻ một.”
Ông ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều ồ lên, không ngờ Trần Gia Bảo lại kiêu ngạo đến vậy, gần như những người đang ngồi đây đều được
Tô Văn Quân mời tới, vậy chẳng phải Trần Gia Bảo cũng muốn hạ bệ cả mấy
người khách này sao?
Ai nấy đều trợn mắt nhìn Trần Gia Bảo.
Có thể nói, Trần Gia Bảo đã chọc giận toàn bộ những người ở đây!
Hai mắt Tô Văn Cường tỏa sáng, vui vẻ nói: “Quả nhiên gừng càng già
càng cay, một câu nói đã biến Trần Gia Bảo thành kẻ địch của tất cả mọi
người, để xem Trần Gia Bảo còn kiêu ngạo kiểu gì.”
Lưu Ngọc Lan đắc ý cười nói: “Thấy thủ đoạn của bố con chưa, sau này
con muốn lên làm người đứng đầu dòng tộc Tô thì học hỏi bố con đi.”
Tô Văn Phong hào hứng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo,
đắc ý nói: “Trần Gia Bảo, thắng lợi đã được định sẵn là thuộc về nhà họ
Tô bọn tao rồi.”
Trong sân, Trần Gia Bảo vẫn ngồi yên như cũ, cũng không tỏ thái độ
gì, dường như đã hơi nhút nhát trước những cái nhìn lom lom của mọi
người.
Tô Văn Quân rất hài lòng hiệu quả lời nói của mình, trong lòng thầm
đắc ý, xoay người nói với Trần Gia Bảo: “Con rể, theo như yêu cầu của
con, bây giờ bố đã giới thiệu mấy người bạn cho con biết rồi đấy.”
Nói rồi, ông ta không chờ Trần Gia Bảo đáp lời mà chỉ tay vào một
người đàn ông trung niên bụng phệ ngồi sau lưng, nói: “Đây là Lương Dần, chủ tịch công ty truyền thông Vương Tường, cũng là vị vua không ngai
của thành phố Hòa Bình.”
“Đây là tổng giám đốc Võ Hoàng Thắng, hiện đang là người đứng đầu
công ty TNHH Y Sinh Danh Phát, chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực nghiên
cứu phát triển và tiếp thị dược phẩm, đồng thời đây cũng là công ty dự
án trọng điểm được chính quyền thành phố hỗ trợ.”
“Ông ấy là La Anh Tuấn, chủ tịch công ty trò chơi Hưng Vũ, công ty
của ông ấy đã phát triển một số trò chơi trực tuyến nổi tiếng với giá
trị thị trường gần ba ngàn năm trăm tỷ đồng.”
“Đây là bà Hồ Lương Ngọc Giang, là nữ cường nhân nổi tiếng của thành phố Hòa Bình…”
Mỗi một người được Tô Văn Quân giới thiệu, xung quanh lại vang lên những tiếng trầm trồ.
Người nào cũng đều là nhân vật có địa vị cao trong giới kinh doanh ở
thành phố Hòa Bình, thậm chí có không ít người còn là khách quen của Đài Truyền hình Hòa Bình.
Giờ phút này, những người này tề tụ tại tiệc mừng thọ của nhà họ Tô,
tập hợp chung một chỗ, có thể được xem như một sức mạnh khổng lồ làm
chấn động cả giới kinh doanh!
Ai nấy đều rúng động, khiếp sợ trước mạng giao thiệp rộng bạt ngàn của Tô Văn Quân.
Giờ nhìn lại thì thấy Trần Gia Bảo có vẻ thế đơn lực bạc, cho dù cộng thêm hai người Tô Ánh Mai và Hương Giang thì nhiều lắm cũng mới ba
người mà thôi, vẫn không thể so sánh trên cùng một bàn cân với những
người có máu mặt mà Tô Văn Quân đã mời đến.
‘Giờ thì Trần Gia Bảo đã tự rước nhục nhã về mình rồi.’
Mọi người đều nghĩ vậy, chờ đợi khoảnh khắc cười chê Trần Gia Bảo.
Đến cả Tô Ánh Mai cũng hơi trắng bệch cả mặt.
“Trần Gia Bảo, cho dù võ lực của mày rất mạnh thì có thể làm gì được
tao? Trần Quốc Tuấncũng chỉ là một tên có võ mà không có trí mà thôi,
bây giờ là xã hội pháp trị, ai cũng cần có vốn liếng và mạng giao thiệp, mày chỉ là một Trần Gia Bảo, sao có thể đấu lại nhà họ Tô bọn tao?”
Tô Văn Quân giới thiệu tổng cộng chín người, trong lòng mỉa mai một
tiếng, nói với Trần Gia Bảo: “Con rể Trần à, không biết những người này
đã đủ tư cách lọt vào mắt của con chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT