Hai tay Trần Gia Bảo chắp sau lưng, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng khí
chất của anh lại rất trầm ổn, thâm thúy khó đoán, đột nhiên anh đưa mắt
liếc về phía Tô Văn Quân và Lưu Ngọc Lan.
A!
Hai người hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt hoảng hốt, theo bản năng
lui về phía sau hai bước, hai người đồng thời cảm nhận được một luồng áp lực thật lớn, thậm chí, Lưu Ngọc Lan sợ hãi đến nỗi vội vàng núp sau
lưng Tô Văn Quân, không dám nhìn Trần Gia Bảo.
Đừng có đùa, ngay cả cao thủ võ thuật Võ Nghiêm Bình đều bị Trần Gia
Bảo giết trong nháy mắt, thậm chí Trần Gia Bảo vẫn đứng nguyên tại chỗ
chưa nhúc nhích chút nào mà đã dễ dàng đánh thắng ông ta rồi.
Nếu như Trần Gia Bảo thật sự muốn giết hai người bọn họ thì dễ như ăn kẹo vậy.
“Ừng ực”, Tô Văn Quân sợ hãi không nhịn được nuốt nước miếng một cái: “Cậu… Cậu muốn làm gì?”
Khí thế của Trần Gia Bảo càng trở nên mạnh mẽ, anh ngang ngược nói:
“Tôi đã nói Tô Ánh Mai là vợ chưa cưới của tôi, Trần Gia Bảo này không
cho phép, càng sẽ không đồng ý việc các người gả cô ấy cho người khác.
Tốt nhất các người đừng có đụng đến giới hạn của tôi, bởi vì các người
sẽ nhận lấy hậu quả mà các người không thể tưởng tượng nổi đâu!”
Sau khi Trần Gia Bảo vừa dứt lời, luồng khí còn sót lại trong cơ thể
Võ Nghiêm Bình lại đột nhiên phụt ra, máu tươi lại văng tung tóe khắp
nơi, sau đó cổ ông ta lệch qua một bên, ông ta đã chết rồi.
Nhất thời phòng khách của căn biệt thự nhà họ Tô im ắng không một tiếng động!
Sắc mặt Tô Văn Quân thoáng chốc trở nên tái nhợt, lại không nhịn được lui về phía sau hai bước.
Khuôn mặt Trần Gia Bảo hiện lên sự khinh miệt, cười khẽ lắc đầu, anh
xoay người chủ động kéo bàn tay của Tô Ánh Mai, dịu dàng cười nói:
“Chúng ta đi thôi.”
” Được.” Tô Ánh Mai gật đầu thật mạnh.
“Có anh ở đây, sau này không có ai dám ăn hiếp em nữa đâu.” Trần Gia Bảo vừa đi vừa cười dịu dàng.
“Em biết.” Tô Ánh Mai cười rạng rỡ, nhưng trong lòng lại rất muốn khóc.
Hai người không coi ai ra gì trực tiếp lướt qua Tô Văn Quân đi ra cửa.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo ngừng lại, anh cũng không quay đầu lại nói mà chỉ đứng ở cửa nói vọng vào: “Bảy ngày sau tôi sẽ tới nữa. Ông có thể
gọi tất cả những người mà ông cho là có thể đánh thắng được tôi đến, đến lúc đó tôi sẽ cho ông biết, trong mắt của Trần Gia Bảo này nhà họ To
cũng chỉ là trò cười mà thôi.”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo kéo tay Tô Ánh Mai đi ra ngoài.
Trong phòng khách của căn biệt thự, sắc mặt Tô Văn Quân tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ bất lực.
Nếu như là lúc trước ông sẽ rất vui mừng khi có được một người con rể xuất sắc như Trần Gia Bảo, nhưng mà bây giờ ông đã bước lên chiếc
thuyền của nhà họ Phụng rồi, bây giờ có muốn bước xuống thì cũng không
phải là chuyện dễ dàng, huống chi, chính ông ta cũng không muốn rời khỏi chiếc thuyền của nhà họ Phụng.
Dù sao, mặc dù Trần Gia Bảo rất lợi hại nhưng lại chỉ có một mình, rõ ràng không thể sánh được với một thế lực lớn như nhà họ Phụng được.
“Văn Quân, thằng nhóc khốn kiếp Trần Gia Bảo này không coi chúng ta
ra gì nhưng nó lại mạnh như vậy, chúng ta phải làm sao đây?” Lưu Ngọc
Lan đứng ở sau lưng Tô Văn Quân oán hận nói.
“Bà câm miệng cho tôi, nếu không phải bà lấy hình của Ánh Mai cho cậu chủ nhà họ Phụng xem thì bây giờ sẽ xảy ra chuyện này à? Tôi thấy Trần
Gia Bảo nói đúng, cưới vợ phải cưới người hiền đức, đều do cái thứ đàn
bà nhiều chuyện như bà nên mới xảy ra cớ sự này!” Tô Văn Quân giận dữ,
giơ tay lên tát cho bà ta một cái, in hẳn năm dấu tay lên mặt Lưu Ngọc
Lan.
Lưu Ngọc Lan bị ông ta đánh ngây ra như phỗng, lần đầu tiên bà ta
thấy Tô Văn Quân giận dữ như vậy, nhất thời bà ta ôm mặt không dám nói
lời nào.
Tô Văn Quân hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó mặt trầm xuống nói: “Ánh
Mai nhất định phải gả cho cậu chủ nhà họ Phụng, cho dù Trần Gia Bảo có
lợi hại như thế nào đi nữa thì cũng không phải là đối thủ của một dòng
họ lâu đời như nhà họ Phụng đâu, tôi sẽ báo cho nhà họ Phụng để bảy ngày sau nhà họ Phụng phái người đến đối phó với Trần Gia Bảo, đồng thời để
họ báo thù cho Võ Nghiêm Bình.”
“Đúng, nhất định phải giết chết tên nhóc khốn kiếp đó!” Lưu Ngọc Lan oán hận nói, trong mắt lóe lên sự ác độc.
Trần Gia Bảo còn không biết ý định của Tô Văn Quân, tuy nhiên cho dù
có biết thì Trần Gia Bảo cũng không quan tâm, bởi vì anh đã sớm quyết
định sẽ đấu với nhà họ Phụng tới cùng.
Giờ phút này, Trần Gia Bảo cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tô Ánh Mai bước lên chiếc xe Bentley màu bạc.
“Cám ơn anh, Gia Bảo.”
Đột nhiên, Tô Ánh Mai nghiêng người hôn vào má của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo sửng sốt, chờ anh hoàn hồn lại thì Tô Ánh Mai đã ngồi
ngay ngắn như cũ, nhưng gò má của cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh tựa như
một đóa hoa mới nở vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT