Ngay cả Tô Ánh Mai đến lúc này mới biết được sự tích vĩ đại của Trần
Gia Bảo, cô rất kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy tự hào.
“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo cười nói: “Không ngờ ông lại hiểu rõ về tôi
như vậy, ngoài ra, ông còn nói thiếu một điều, tôi còn là chồng chưa
cưới của Tô Ánh Mai nữa.”
“Thật sự là cậu.” Sắc mặt Tô Văn Quân tái mét.
Mấy ngày nay, ông ta thường xuyên nghe được tên của Trần Gia Bảo,
cũng biết rằng Trần Gia Bảo đã trở thành ngôi sao mới của xã hội thượng
lưu.
Mặc dù chồng chưa cưới của Tô Ánh Mai cũng tên là “Trần Gia Bảo”,
nhưng mà Tô Văn Quân vẫn cho rằng đây chẳng qua chỉ là sự trùng hợp mà
thôi, nếu không Trần Gia Bảo đã sớm ghé nhà của ông ta bàn chuyện kết
hôn với Tô Ánh Mai rồi. Nhưng mà ông ta không ngờ đến bọn họ thật sự là
cùng một người.
Dĩ nhiên, Tô Văn Quân không phải là người của thế giới ngầm cho nên
ông ta cũng không biết Trần Gia Bảo đã là Tông sư cường giả, anh đã thu
phục toàn bộ đại ca ở các thế lực của thế giới ngầm rồi, mà người duy
nhất biết điều này của nhà họ Tô chính là Tô Thu Uyên, bởi vì cô ta cũng vừa mới trở về nên vẫn chưa kịp nói cho ông ta biết tin tức này.
Trần Gia Bảo chắp hai tay ra sau lưng, thản nhiên nói: “Tôi tới nhà
họ Tô là muốn nói cho các người biết Tô Ánh Mai là vợ chưa cưới của tôi, tôi sẽ không cho phép, càng sẽ không đồng ý việc các người tùy tiện gả
cô ấy cho người khác, cho dù có là con của ông trời cũng không được.”
Mặc dù giọng của anh rất bình thản, nhưng lại rất dứt khoát, không cho phép ai phản bác.
Tô Ánh Mai đứng sau lưng anh, trong con ngươi xinh đẹp của cô tràn đầy sự cảm động.
Sắc mặt của Tô Văn Quân thay đổi liên tục, nếu như đổi thành lúc
trước, đối mặt với ngôi sao mới của xã hội thượng lưu như Trần Gia Bảo,
Tô Văn Quân chắc chắn sẽ đồng ý vô điều kiện, nhưng mà bây giờ, Tô Ánh
Mai đã bị cậu chủ nhà họ Phụng coi trọng rồi, nhà họ Phụng ở tỉnh Hòa
Bình có quyền thế ngất trời, mạnh hơn Trần Gia Bảo gấp trăm ngàn lần,
nhà họ Tô không đắc tội nổi.
Nghĩ tới đây, Tô Văn Quân cắn răng một cái nói: “Trần Gia Bảo, Ánh
Mai không phải người cậu có thể với tới, cậu cứ xem như nhà họ Tô không
giữ lời hứa trước vậy, hủy bỏ cái hôn ước này đi.”
Khuôn mặt Tô Ánh Mai nhất thời biến đổi.
Trần Gia Bảo dường như không ngạc nhiên chút nào, thản nhiên nói: “Chuyện này cũng không phải do ông.”
“Vậy cũng không phải do cậu!”
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh từ nãy tới giờ vẫn không lên
tiếng đột nhiên bước ra, khinh thường cười nói: “Cậu chủ nhà họ Phụng đã chấm Tô Ánh Mai rồi, nếu như cậu biết điều thì tự mình từ hôn đi, nếu
không nhà họ Phụng sẽ tìm cách ép cậu chủ động từ hôn đấy, nhưng mà quá
trình này bảo đảm sẽ làm cho cậu muốn sống không được, muốn chết cũng
không xong!”
Khuôn mặt Lưu Ngọc Lan và bà cụ đầy vẻ hớn hở, nhất là bà cụ, bà ta
ác độc nói: “Đúng, đúng, phải làm cho thằng nhóc chết tiệt này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Tô Văn Quân cũng nói: “Vị này là Võ Nghiêm Bình của nhà họ Phụng, ông ấy đã đạt đến cấp bậc ‘Thông u’ trung kỳ, nể mặt cậu đã từng có hôn ước với Ánh Mai nên tôi khuyên cậu hãy chủ động từ hôn đi, nếu không cậu
không gánh nổi hậu quả đâu.”
Khuôn mặt Võ Nghiêm Bình đầy vẻ đắc ý, ông ta vốn là người của một
dòng họ lớn ở trên tỉnh, sau khi đến thành phố Hòa Bình ông ta mới phát
hiện ra thành phố Hòa Bình không có nhiều cao thủ võ thuật như chỗ của
mình, cho nên ông ta cảm thấy bản thân rất có ưu thế, vì thế ông ta lại
càng xem thường Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo hờ hững khinh thường nói: “Ếch ngồi đáy giếng.”
Võ Nghiêm Bình cũng coi như là cao thủ “Thông u” trung kỳ thế mà hôm
nay lại bị một kẻ mà ông ta nghĩ rằng vô cùng yếu ớt coi thường như vậy.
“Thằng nhóc kiêu căng này!”
Võ Nghiêm Bình giận dữ, ông ta đạp mạnh xuống đất, “Rắc” một tiếng,
lấy chân ông ta làm trung tâm, trên sàn nhà đột nhiên xuất hiện vô số
vết nứt dần lan rộng ra bốn phía.
Đây là lần đầu tiên đám người Tô Văn Quân và Lưu Ngọc Lan thấy một
cảnh tượng thần kỳ như vậy, lúc đầu bọn họ rất sợ hãi nhưng ngay sau đó
lập tức cảm thấy hưng phấn.
“Ông Võ cũng chỉ mới là cao thủ tầm trung của nhà họ Phụng thôi mà đã mạnh như vậy rồi, đúng là nhà họ Phụng có lịch sử mấy trăm năm có khác, Trần Gia Bảo như một con kiến khi đứng trước mặt nhà họ Phụng vậy,
không, không cần đến nhà họ Phụng, chỉ như một con kiến trước mặt ông Võ vậy.”
Tô Văn Quân hưng phấn nghĩ, ông ta càng thêm quyết tâm gả Tô Ánh Mai cho nhà họ Phụng.
Lưu Ngọc Lan cũng nghĩ như vậy, nhưng mà bà ta lại càng muốn nhìn
thấy Võ Nghiêm Bình hành hạ Trần Gia Bảo đến mức sống không bằng chết để bà ta có thể báo thù cho Tô Văn Cường.
Chỉ có Tô Ánh Mai cảm thấy bình tĩnh, mặc dù Võ Nghiêm Bình giẫm nát
sàn nhà chỉ bằng một chân, nhìn có vẻ rất ghê gớm, nhưng mà còn thua xa
cảnh tượng hôm qua Trần Gia Bảo dùng kiếm khí giết người.
Võ Nghiêm Bình nhìn về phía Trần Gia Bảo, chỉ thấy Trần Gia Bảo cứ
đứng im tại chỗ không có chút phản ứng gì, ông ta còn tưởng rằng bản
thân mình mạnh đến nỗi dọa cho anh sợ, cười lạnh nói: “Nếu như mày quỳ
xuống đất cầu xin tao làm tao thấy vui thì có lẽ tao sẽ tha cho mày một
mạng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT