Tô Minh Sơn gật đầu một cái, thở dài nói: “Cũng đúng, thầy của cậu là một vị thần tiên sống, chắc chắn thân thể của ông ấy vẫn luôn mạnh
khỏe. Ban đầu tôi còn lo lắng thầy của cậu không để hôn ước này ở trong
lòng, không nghĩ tới cậu lại thật sự xuất hiện, quả nhiên thầy của cậu
đã nói là làm, tôi cũng an tâm rồi. Ai, những năm gần đây, nhà họ Tô nợ
Ánh Mai quá nhiều, sau này tôi giao Ánh Mai cho cậu đấy.”
Tô Minh Sơn vừa nói vừa cầm lấy tay của Trần Gia Bảo đặt lên mu bàn tay của Tô Ánh Mai.
Trong nháy mắt, Tô Ánh Mai cảm thấy như bị điện giật, khuôn mặt cô đỏ bừng, cô cúi đầu xuống, lén nhìn phản ứng của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo nghiêm túc nói như cam kết với ông cụ Tô: “Cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Khuôn mặt Tô Ánh Mai hiện lên vẻ ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào còn hơn cả mật ong nữa.
“Ông nội Tô, tình hình của nhà họ Phụng hiện giờ ra sao?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
Anh nghĩ rằng Tô Minh Sơn là người của thế hệ trước nên có lẽ ông ấy
sẽ biết rõ tình hình của nhà họ Phụng hơn Tô Ánh Mai rất nhiều.
Quả nhiên, sau khi nghe được câu hỏi của Trần Gia Bảo, vẻ mặt của Tô
Minh Sơn xuất hiện một sự nghiêm túc hiếm có, ông nói: “Nghe nói nhà họ
Phụng là dòng họ kế thừa mấy trăm năm của võ cổ truyền, mấy trăm năm
qua, dòng họ của bọn họ xuất hiện vô số Tông sư cường giả, thậm chí còn
có truyền thuyết rằng vào hơn một trăm năm trước nhà họ Phụng còn có cả
‘Truyền kỳ’ cường giả, cho nên mặc dù bình thường nhìn nhà họ Phụng có
vẻ rất khiêm tốn, nhưng trên thực tế bọn họ lại là dòng họ tồn tại lâu
đời và có thế lực nhất tỉnh Hòa Bình.”
“Truyền kỳ cường giả?” Trần Gia Bảo không nhịn được nhíu mày.
Cấp bậc của võ thuật được phân thành trúc cơ, đoán thể, hợp khí, thông u, tông sư, truyền kỳ, tiên thiên.
Trần Gia Bảo hiện giờ tính ra cũng chỉ là cấp bậc Tông sư, trừ phi
bây giờ anh có thể đột phá đến tầng thứ ba của “Tiên vũ hợp tông quyết”, nếu không khi đối mặt với Truyền kỳ cường giả điều duy nhất anh có thể
làm cũng chỉ là miễn cưỡng bảo vệ bản thân mà thôi.
Tô Ánh Mai không hiểu võ thuật, cô lại càng không biết “Truyền kỳ”
cường giả là cái gì, nhưng cô thấy thái độ nghiêm túc của Trần Gia Bảo
thì cũng hiểu được “Truyền kỳ” cường giả nhất định là rất kinh khủng.
Tô Minh Sơn cười nói: “Bao nhiêu năm trôi qua, thế giới võ thuật đã
ngày càng suy tàn, đến bây giờ đừng nói là Truyền kỳ cường giả, ngay cả
Tông sư cường giả đều hiếm như lông chim phượng và sừng của kỳ lân vậy,
cho nên đừng quá tin tưởng vào lời đồn trăm năm trước về việc từng có
“Truyền kỳ” cường giả xuất hiện, huống chi cho dù thật sự có “Truyền kỳ” cường giả thì nhiều năm trôi qua như vậy cũng đã sớm hóa thành một nắm
đất rồi, không cần phải lo lắng.”
Trần Gia Bảo cười một tiếng, kiêu ngạo nói: “Cháu mặc kệ nhà họ Phụng thật sự có Truyền kỳ cường giả hay không, nếu như bọn họ dám ép buộc
Ánh Mai thì Trần Gia Bảo này nhất định sẽ đấu với bọn họ đến cùng!”
Dường như cảm nhận được sự tự tin và kiêu ngạo của Trần Gia Bảo, Tô Ánh Mai cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Tô Minh Sơn nhìn Trần Gia Bảo một cách chăm chú, trong mắt ông như
chất chứa bao nỗi niềm sâu xa, ngay sau đó ông lại bùi ngùi than thở:
“Giỏi lắm, không hổ danh là học trò của ông ấy, quả nhiên là kiêu ngạo y như nhau, vừa tự tin lại vừa mạnh mẽ. Ánh Mai gặp được cậu là may mắn
của nó, đồng thời cũng là may mắn của nhà họ Tô.”
Sau đó, ba người lại trò chuyện một lúc, nội dung chủ yếu của cuộc
nói chuyện cũng chỉ xoay quanh cuộc sống ở trên núi của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo chọn những điều thú vị trên núi nói cho bọn họ nghe làm
Tô Ánh Mai cảm thấy rất vui vẻ, đồng thời trong lòng cô cũng có chút
mong chờ cuộc sống ở trên núi.
“Gia Bảo, bảy ngày nữa là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của tôi, hy
vọng đến lúc đó cậu có thể tới tham gia tiệc mừng thọ của tôi.”
Khi Trần Gia Bảo đang định rời đi, Tô Minh Sơn tiễn hai người đến cửa đã nói với anh như vậy.
Tô Ánh Mai cũng nhìn Trần Gia Bảo, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Được, bảy ngày nữa cháu sẽ đúng hẹn tới chúc thọ ông nội Tô.” Trần Gia Bảo cười tủm tỉm gật đầu đồng ý.
Trong lòng Tô Ánh Mai rất vui sướng, ngay cả ánh mắt đều ánh lên nụ cười.
Sau đó hai người cùng nhau rời đi, trở về phòng khách của biệt thự nhà họ Tô.
Trong phòng khách chỉ có Lưu Ngọc Lan và mẹ của bà ta, Tô Thu Uyên
đang đứng ở cửa, thấy Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai đã trở lại thì cũng
theo bọn họ đi vào.
Lưu Ngọc Lan và bà cụ thấy Trần Gia Bảo, sắc mặt lập tức thay đổi,
nhất là bà cụ, trong mắt bà ta lóe lên sự độc ác, miệng thì cứ lẩm bẩm
điều gì đó, không cần phải đoán cũng biết bà ta đang nguyền rủa anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT