Bởi vì Tô Xuân Lan đã khỏi hẳn, nên đã nhanh chóng làm xong thủ tục
xuất viện, Hồ Quốc Trung chạy trước chạy sau một bên, còn lo lắng hơn cả mẹ ruột, Tô Xuân Lan thấy vậy thì cùng với kinh ngạc về tài năng của
Trần Gia Bảo, vì thế lại thêm một ngàn vạn lần hài lòng với cậu con rể
này.
Về chuyện Trần Gia Bảo muốn đưa cô ấy đến biệt thự ở biển thì Tô Xuân Lan từ chối ngay tức khắc, cô ta không phải người tham của, đối với cô
ta mà nói thì chỉ cần Trần Gia Bảo có thể đối xử tốt với Liễu Ngọc Anh thì đã hơn tất cả quà cáp rồi.
Bởi vì Tô Xuân Lan bệnh nặng mới khỏi nên Trần Gia Bảo nghĩ đến khẳng định mẹ con hai người có rất nhiều lời muốn nói, vì thế từ chối lời mời đến nhà chơi của Tô Xuân Lan, một mình rời đi.
Trên tầng hai của bệnh viện ở trung tâm thành phố, một cô ý tá xinh
đẹp đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn hình dáng Trần Gia Bảo rời đi, ánh mắt
như có điều suy nghĩ, tự nhủ: “Không nghĩ ra ‘Thiên Hành chín châm’ thất truyền gần ngàn năm lại lần nữa hiện thế, vậy đã đến lúc Qủy Y Nhất Môn của chúng ta quay trở lại, Trần Gia Bảo, hi vọng Thiên Hành chín châm
của anh là thật mà không phải giả danh lừa bịp, nếu không, khẳng định
anh sẽ chết rất thê thảm!”
Liễu Ngọc Anh lái xe, đi thẳng đến nhà mẹ đẻ, khóe miệng còn cong lên ý cười vui vẻ.
Tô Xuân Lan ngồi ở vị trí kế bên cạnh ghế lái, thỏa mãn cười nói:
“Thắng Nam, mẹ nói với con, tuyệt đối Gia Bảo chính là người đàn ông tốt mà con đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, người đàn ông ưu tú như vậy,
khẳng định bên người có không ít cô gái nhìn chằm chằm, con phải để ý
thêm, đừng để cô gái khác cướp Gia Bảo đi, đến lúc đó con ngồi mà khóc.”
Liễu Ngọc Anh kiêu ngạo hừ một tiếng, tự tin nói: “Mẹ, lực hấp dẫn
của con gái mẹ còn chưa rõ sao? Con hồ ly tinh nào có bản lĩnh cướp
chồng con đi chứ?”
Đột nhiên, cô ấy nhớ tới “Vợ lớn” Tô Ánh Mai trong miệng Trần Gia Bảo, nổi danh là người đẹp với Tạ Cẩm Tú.
Trong nháy mắt ý cười trên khóe miệng cô ấy cứng ngắc.
“Ngọc Anh, con sao vậy?” Tô Xuân Lan quan tâm hỏi.
Liễu Ngọc Anh miễn cưỡng cười một tiếng, nói: “Mẹ, con không sao.”
Tô Xuân Lan mới khỏi bệnh nặng, lại có con rể tương lai xuất sắc như
Trần Gia Bảo, tâm trạng vui vẻ nên không phát hiện sự lạ thường của Liễu Ngọc Anh.
Tới gần lúc 8 giờ tối, Trần Gia Bảo bảo Hương Giang lái xe, đi đến Hội quán Vọng Giang .
Giờ phút này, trên tầng cao nhất của Hội quán Vọng Giang, các anh
hùng ở Trường Lâm sớm đã tề tụ, ngoại trừ Tưởng Đức Lâm, trừ mấy người
Thành Trung, còn có 4 ông lớn của thành phố ngầm của Trường Lâm cũng ở
đây, nơi này, dường như đã hội tụ hầu hết các thế lực ngầm ở Trường Lâm
rồi!
Mục đích của những người này chỉ có một, đó chính là chờ đợi Trần Gia Bảo .
“Ông lão Thành, vị Trần kia thật sự lợi hại như truyền thuyết sao?
Tôi là vì nể mặt ông mới tới, đến lúc đó đừng lừa tôi đấy.” Một ông lớn
của xã hội đen ở thành phố Giang Nghĩa cau mày hỏi.
Lời này vừa nói ra, lập tức, ba ông lớn xung quanh vừa đến cùng nhau vểnh tai nghe.
Thành Trung ngồi ở bên cạnh ông ta, nghe vậy nở nụ cười, nhìn lại
xung quanh một chút, vỗ vỗ bả vai Phùng Chấn Vũ, nói: “Yên tâm đi ông
em, hai ta đã quen biết nhiều năm như vậy, tôi đã lừa ông lúc nào chưa?
Mặc dù vị Trần kia còn trẻ tuổi, nhưng kiếm pháp như thần, khí độ hơn
người. Ngày đó ông không có gặp, vị trần kia Trần chiến một trận với Đồ
Bá Thạch, có thể nói là động trời đất, dọa quỷ thần, ở trên sông Giang
cuồn cuộn, vị Trần kia chém một kiếm xuống người Đồ Bá Thạch, chậc chậc, phóng khoáng cao minh là gì chứ?”
Phùng Chấn Vũ ngẩn ngơ, kinh ngạc nói: “Dọa người như vậy sao? Vậy chẳng phải sau này cậu ta sẽ làm rung chuyển trời đất sao?”
Thành Trung nghiêm túc gật đầu, nói: “Cho nên tôi mới gọi ông tới,
chính là lo lắng sau này ông đối nghịch với vị Trần đó, nói khó nghe
hơn, cậu ta muốn đối phó ông thì chỉ cần dùng một kiếm. Còn nữa, Bùi
Phong của thành phố Ngọc Vân ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nói không chừng
sẽ vươn tay tới Trường Lâm, muốn đối địch với Bùi Phong như mặt trời
kia, Trường Lâm chúng ta ngoại trừ vị Trần kia thì không nghĩ đến người
thứ hai.”
Phùng Chấn Vũ gật đầu sợ hãi, chắp tay cảm kích nói: “Cảm ơn ông anh
Thành, hôm nào có thời gian thì hai ta uống một chén cho đã.”
“Thế lại quá tốt rồi.” Thành Trung ha ha cười nói.
Đột nhiên, đàn em ở dưới lầu cung kính nói: “Cậu Trần đến.”
Đám người giật mình, nhất là Phùng Chấn Vũ, vội vàng thu liễm cảm xúc, tập trung suy nghĩ rồi ngồi ngay ngắn.
Một lát sau, Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng đi đến với Hương Giang.
Đám người cùng nhau đứng lên cúi đầu, cung kính nói: “Xin chào cậu Trần.”
Giọng nói vang trời, khí thế khinh người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT