Vẻ mặt Nghiêm Văn Viễn kinh ngạc, vội nói: “Giáo sư Tô, đến giấy phép hành nghề anh ta cũng không có, đây chắc chắn là lừa đảo, sao bà có
thể…”
“Anh im mồm!” Liễu Ngọc Anh cắt ngang lời ông ta, giận dữ nói: “Chuyện nhà tôi, liên quan gì đến ông?”
Nghiêm Văn Viễn nhằm vào Trần Gia Bảo khắp nơi, cô ấy đã không ưa
Nghiêm Văn Viễn lâu rồi, nếu không phải để ý đến nơi này là bệnh viện,
có lẽ cô ấy đã cáu lên đấm ông ta một cái rồi.
“Điên rồi, các người điên rồi.” Nghiêm Văn Viễn tức giận đổ hết lên
đầu Trần Gia Bảo, cười lạnh nói: “Nếu anh mà không chữa được, tôi lập
tức báo cảnh sát, để cảnh sát bắt anh lại.”
“Nếu tôi chữa được, anh tự tát mình 100 cát, bò từ đây ra ngoài!” Trần Gia Bảo lạnh giọng nói.
Dường như Nghiêm Văn Viễn đã nghe được chuyện buồn cười nhất trên
đời, ha ha cười to, châm chọc nói: “Nếu anh chữa được rồi, tôi lập tức
cởi cái áo khoác trắng này xuống, vĩnh viễn không làm việc ở bệnh viện
này nữa.”
“Tự tìm đường chết.” Trần Gia Bảo khinh miệt nhìn ông ta một cái.
Sau đó, Trần Gia Bảo thu lại tâm trạng, tay nhẹ nhàng cầm lấy kim
châm, châm lên ba huyệt vân môn, liệt khuyết, thái uyên ở cánh tay trái
của Tô Xuân Lan, liên tục truyền chân khí vào phế kinh thái dương của Tô Xuân Lan.
Liễu Ngọc Anh căng thẳng, hai tay ôm lấy ngực mình.
Rất nhanh, Tô Xuân Lan cảm thấy cơ thể có luồng lạnh nóng đan xen,
vừa kinh ngạc vừa tò mò, đột nhiên “ọe” một tiếng nôn ra ngụm máu, dọa
cho Liễu Ngọc Anh nhảy dựng lên.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Sắc mặt Liễu Ngọc Anh không còn giọt máu, vội vàng chạy qua.
Trong lòng Nghiêm Văn Viễn vui vẻ, chỉ vào Trần Gia Bảo nói: “Xem
chuyện tốt anh làm kìa, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt anh lại!”
Đến cả Liễu Ngọc Anh cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự châm cứu của Gia Bảo đã hại mẹ mình nôn ra máu?
Khóe miệng Trần Gia Bảo lại lộ ra ý cười, rút kim châm ra, lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Mẹ, bệnh tim của mẹ đã chữa khỏi rồi.”
Lời này nói ra, ba người đều kinh ngạc, Tô Xuân Lan nửa tin nửa ngờ hỏi: “Gia Bảo, mẹ…mẹ thật sự khỏi rồi?”
Trần Gia Bảo mỉm cười gật đầu.
Sắc mặt mẹ con Tô Xuân Lan và Liễu Ngọc Anh ngạc nhiên nhìn nhau.
Dù sao, bệnh tim của Tô Xuân Lan đến y học hiện đại cũng không cách
nào trị khỏi tận gốc, Trần Gia Bảo lại chỉ châm mấy cái đơn giản đã chữa khỏi, quả thực khó thể tưởng tượng.
“Thật nực cười, đến y học hiện đại còn không chữa tận gốc được bệnh
tim của giáo sư Tô, sao một kẻ Đông y hèn mọn lại chữa khỏi được? Tôi
lập tức gọi y tá đến kiểm tra, vạch trần anh trước mọi người.” Nghiêm
Văn Viễn khinh thường nói, đồng thời gọi vài y tá đến, kiểm tra toàn
thân Tô Xuân Lan.
Kết quả, Qua Xuân Lan thật sự bình phục rồi, thậm chí còn khỏe mạnh hơn người bình thường.
Kể cả Nghiêm Chí Viễn ở đây, tất cả mọi người nhất thời há to miệng, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
“Gia Bảo, con…con làm sao con làm được vậy, thật là quá thần kì.” Tô Xuân Lan vừa sợ vừa mừng.
Trần Gia Bảo cười nói: “Trong ngũ hành, tim là hỏa, phổi là kim, vốn
là hỏa khắc kim, nhưng kim khí ở phổi trong cơ thể mẹ quá nặng, hỏa của
tim không những không khắc được, ngược lại bị kim khí lấn áp, thời gian
dài, bệnh tim chắc chắn sẽ xuất hiện, chỉ cần làm thoát kim khí của phổi ra, làm ngũ hành của nội tạng trở về trạng thái cân bằng, bệnh tim tự
nhiên sẽ khỏi hẳn. Y học hiện đại không hiểu Đông y, chỉ biết mỗi kiểm
tra bệnh tim và tiêm thuốc, làm cho gốc rễ căn bệnh bị lu mờ, cho nên
chỉ chữa được ngọn không chữa được gốc. Nực cười ở chỗ báu vật mà lão tổ tiên để lại, là tài sản quý báu của con cháu Việt Nam, lại bị những kẻ
thiển cận nông cạn, chỉ biết dựa vào máy móc xem bệnh mà khinh bỉ, thật
là đáng buồn và nực cười.”
Câu nào câu nấy của Trần Gia Bảo đều có lí lẽ, mắt Tô Xuân Lan sáng lên, nhìn Trần Gia Bảo càng thêm thân mật.
Liễu Ngọc Anh nhào vào lòng Trần Gia Bảo, kích động nức nở nói: “Gia Bảo, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh…”
Khóe miệng Trần Gia Bảo cười rất dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ấy.
Sắc mặt Nghiêm Văn Viễn xanh mét, cảm thấy mặt mình bị Trần Gia Bảo
tát đến sưng đỏ, có điều, ông ta vẫn còn chiêu cuối cùng, tuyệt đối có
thể lật lại tình thế!
Ông ta hung dữ chỉ vào Trần Gia Bảo, cười lạnh nói: “Giáo sư Tô đã ở
bệnh viện chúng tôi trị liệu đã lâu, vốn dĩ đến hôm nay là khỏi hẳn, lại bị anh dắt mũi, chẳng qua anh mèo mù vớ được cá rán mà thôi, với lại
anh không có giấy hành nghề, bây giờ phó viện trưởng Hồ tới đây, ông ấy
là một nhân vật lớn, là người có thể phát ngôn ở trước mặt bề trên của
thành phố, đến lúc ấy xem anh làm thế nào?”
Tô Xuân Lan và Liễu Ngọc Anh không nhịn được cau mày, rõ ràng là Trần Gia Bảo chữa khỏi, Nghiêm Văn Viễn lại dám kể công của bệnh viện, thật
là vô sỉ, có điều Trần Gia Bảo không có giấy hành nghề là thật, chỗ này
có chút phiền phức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT