“Hừ, tên nhóc lưu manh này, nhất định có rất nhiều chuyện gạt mình,
sau này mình nhất định phải lôi ra bằng hết.” Liễu Ngọc Anh kiêu ngạo
nghĩ thầm.
Đột nhiên, cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, Trần Gia Bảo một lần nữa đi vào, trong tay anh mang theo một cái túi, cũng không biết bên trong
chứa cái gì, cười nói: “Dì, Ngọc Anh, để hai người phải đợi lâu, ngại
quá.”
Hai mắt Tô Xuân Lan lập tức sáng lên, trên mặt cũng lộ ra nụ cười
niềm nở, vô cùng thân thiết chào hỏi: “Gia Bảo, chúng ta đều là người
trong nhà, nói chuyện không cần khách sáo như thế. Lại đây lại đây, mau
mau lại đây ngồi bên cạnh dì này.”
So với sự lạnh nhạt lúc ban đầu mới gặp, thái độ Tô Xuân Lan đột
nhiên xoay chuyển một trăm tám mươi độ thân thiết gấp mười lần, hoàn
toàn tự coi mình là cha mẹ vợ xem mắt con rể.
Trần Gia Bảo có chút xúc động, vừa nhìn là biết chắc chắn do Liễu
Ngọc Anh đã nói những lời hay ý đẹp về mình trước mặt Tô Xuân Lan, nghĩ
thế anh không nhịn được nhìn về cô ta khẽ mỉm cười.
“Hừ!”
Trong lòng tuy đã ngượng ngùng, thế nhưng Liễu Ngọc Anh vẫn kiêu ngạo hừ một tiếng rồi quay đầu đi, vô cùng đáng yêu.
Trần Gia Bảo ngồi ở bên cạnh Tô Xuân Lan, Tô Xuân Lan thân thiết nói: “Gia Bảo, vừa rồi thái độ của dì đối với con không tốt cho lắm, con chớ có để ở trong lòng con nhé.”
Trần Gia Bảo cười nói: “Sao lại thế chứ, dì là người lớn bậc trên, sao con có thể giận dì được.”
Hai mắt Tô Xuân Lan sáng lên, cảm thấy Trần Gia Bảo rất hiểu chuyện,
trong lòng liên tục gật đầu, đột nhiên đôi con ngươi của bà ta khẽ
chuyển động, cười nói: “Ban nãy dì mới nghe Ngọc Anh nói, hiện tại con
đang làm tổng giám đốc cố vấn tại Trung tâm Thương mại Hòa Bình, chuyện
này có thật thế không?”
Sau khi hỏi xong, Tô Xuân Lan sốt sắng nhìn Trần Gia Bảo cho thật kỹ, trong lòng bà ta còn đang lo lắng Liễu Ngọc Anh cố ý lừa mình.
“Đương nhiên là thật rồi ạ.” Trần Gia Bảo lấy từ túi áo ra một tờ
giấy chứng nhận, cười nói với bà ta: “Dì xem này, đây là giấy hành nghề
của con.”
Tô Xuân Lan nhìn chăm chú vào tờ giấy xác nhận, quả nhiên, chỉ thấy
trên mặt tờ giấy in đậm mấy chữ “Trung tâm Thương mại Hòa Bình” vừa lớn
vừa dễ thấy, trên đó còn dán ảnh chân dung của Trần Gia Bảo, phần chức
vụ đề lên bốn chữ “Tổng giám đốc cố vấn”.
Tô Xuân Lan đã hoàn toàn yên tâm, vui vẻ hiện ra cả mặt, khen ngợi
nói: “Con còn trẻ như vậy, lại có thể làm tới chức vụ như thế, sau này
nhất định không ngừng thăng quan tiến chức. Ngọc Anh nhà chúng ta có thể tìm được một người bạn trai như con, có khi nằm mơ cũng có thể bật cười mà tỉnh giấc.”
“Mẹ, mẹ xem mẹ nói kìa, ai mà chịu nổi mấy lời trêu trọc của mẹ chứ?” Liễu Ngọc Anh làm nũng nói, có điều trong mắt cô ta cũng hiện lên chút ý vui mừng, cười đến mức đôi mắt cũng cong cong tựa vầng trăng non.
Đối với một người con gái mà nói, không có gì có thể tốt đẹp bằng
việc người con trai mình thích được người nhà vui vẻ đón nhận tán thành.
Có vẻ như là Trần Gia Bảo cảm thấy niềm vui như vậy đối với Tô Xuân
Lan còn chưa đủ lớn, thế nên anh tiếp tục cười nói: “Thực ra ngoại trừ
chức vụ tổng giám đốc cố vấn tại Trung tâm Thương mại Hòa Bình, con còn
là cổ đông lớn thứ hai của Câu lạc bộ Golf Hải Thiên nữa ạ.” Vừa nói anh vừa lấy ra một tờ giấy chứng nhận khác, đặt ở trước mặt Tô Xuân Lan.
Câu lạc bộ Golf Hải Thiên á?
Tô Xuân Lan vô cùng kinh ngạc, vội vã la lên: “Đó không phải công ty của cô Tạ Cẩm Tú con gái diệu nhà họ Tạ sao?”
Tô Xuân Lan là người có địa vị, có danh tiếng ở thành phố Hòa Bình,
đương nhiên cũng đã nghe qua đại danh của câu lạc bộ Golf Hải Thiên,
cũng biết đó là sản nghiệp đứng tên nhà họ Tạ. Tổng giám đốc của công ty này là công chúa của nhà họ Tạ, Tạ Cẩm Tú. Hơn nữa câu lạc bộ Golf Hải
Thiên, còn là nơi tụ họp thường xuyên của những người tài giỏi trong
tầng lớp thượng lưu tại thành phố Hòa Bình. Nếu không phải là những
người tai to mặt lớn, có địa vị nhất định trong xã hội thì đến cả cái
cổng của câu lạc bộ Golf Hải Thiên cũng không vào được.
Ngay cả bản thân bà ta, mặc dù là giáo sư đại học, thế nhưng cũng
không tư cách để vào đó. Duy nhất chỉ có một lần vào năm ngoái, nhờ dựa
hơi chồng mình, bà ta mới được theo vào sân đánh golf. Sau khi trở về
các đồng nghiệp của bà ta biết chuyện còn vô cùng ghen tỵ với ước ao.
Nhìn thấy Trần Gia Bảo gật đầu thừa nhận, Tô Xuân Lan vội vã xem giấy chứng nhận cổ đông trước mặt, sau khi xác định chính mình không có nhìn lầm bà ta cả kinh nói: “Gia Bảo, con. . . Con thế mà lại là cổ đông lớn thứ hai của Câu lạc bộ Golf Hải Thiên, nắm giữ 25% cổ phần, thực sự là. . . Thực sự là làm cho người ta khó có thể tin được.”
Vốn bà ta còn nghĩ rằng, chỉ với thân phận tổng giám đốc cố vấn trung tâm thương mại Hòa Bình của Trần Gia Bảo, cũng đã đủ làm người ta kinh
ngạc không thôi rồi. Thế mà hiện tại lại có thêm một thân phận là cổ
đông lớn thứ hai của Câu lạc bộ Golf Hải Thiên. Thật lòng mà nói, để so
sánh Trần Gia Bảo cho dù có cả mười người như Nguyễn Khiêm cũng không là gì cả!
Liễu Ngọc Anh cũng kinh ngạc đến ngây người, trong mắt hiện lên vẻ
khó tin, vội vã đến gần, cùng mẹ cô ta xem giấy chứng minh thân phận cổ
đông của Trần Gia Bảo.
Ban nãy Lúc Trần Gia Bảo đi ra ngoài, đã nhanh chóng gọi hai cuộc
điện thoại cho Lưu Bảo Châu và Tần Văn Nguyệt, để trong thời gian ngắn
nhất hai người đó mang giấy tờ chứng minh thân phận của anh đưa tới.
Hiện tại nhìn thấy mẹ con Tô Xuân Lan và Liễu Ngọc Anh vừa khiếp sợ lại
vừa vui mừng, Trần Gia Bảo biết anh đã xử lý được rồi, khóe miệng anh
khẽ nhếch lên vẽ ra một nụ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT