Lúc hai người đi tới phòng bệnh, Tô Xuân Lan đang nằm ở trên giường
bệnh truyền nước biển. Có thể nhìn ra được, tuy rằng sắc mặt bà ta tái
nhợt, thế nhưng nét xinh đẹp đoan trang nơi khóe mắt đuôi mày lại có mấy phần giống Liễu Ngọc Anh. Chỉ có điều so với Liễu Ngọc Anh bà ta còn có thêm một chút thành thục ý nhị của người phụ nữ đã trải sự đời.
Tô Xuân Lan nhìn thấy con gái mình đến thăm, mặt mày vui vẻ. Thế
nhưng khi nhìn thấy Trần Gia Bảo bên người Liễu Ngọc Anh thì vẻ mặt có
lại có chút kỳ quái.
“Cháu chào dì, tên con là Trần Gia Bảo. Cháu là bạn trai của Ngọc Anh ạ. Hôm nay cháu cùng cô ấy đến đây thăm dì ạ.” Trần Gia Bảo đem hoa quả để ở một bên, lễ phép cười nói.
Trong lòng Liễu Ngọc Anh ngượng ngùng, mặt cười ửng đỏ, giống hệt cô
nữ sinh nhỏ, có điều khóe miệng lại lộ ra chút ý cười ngọt ngào.
Tô Xuân Lan thấy có chút sợ, cái gì gọi là không ai hiểu con gái bằng mẹ. Đã bao giờ bà ta thấy được Liễu Ngọc Anh lộ ra dáng vẻ hệt cô nữ
sinh nhỏ bé, thẹn thùng như vậy chứ? Xem ra, Trần Gia Bảo đúng là bạn
trai của Liễu Ngọc Anh rồi.
“Chuyện gì thế này? Chẳng phải hôm trước con gái mình vừa mới cùng
Nguyễn Khiêm đi xem mắt hay sao? Mới đó mà sao hôm nay đã có bạn trai
rồi? Tuy rằng đây là chuyện tốt, thế nhưng cũng quá đột ngột đi. Hơn nữa Trần Gia Bảo nhìn qua tuổi không lớn lắm, có lẽ vẫn còn là ở sinh viên
đại học. Người như vậy tâm lý chắc chắn không thuần thục. Thằng bé này
có thể mang đến hạnh phúc cho Ngọc Anh nhà mình sao?” Tô Xuân Lan âm
thầm cau mày.
Nguyễn Khiêm là con trai bạn thân của bà ta, quả thực bà ta rất xem
trọng thằng bé đó, vẫn luôn muốn tác hợp Nguyễn Khiêm và Liễu Ngọc Anh.
Thế nên bây giờ nhìn thấy Trần Gia Bảo, trong lòng bà ta không tránh
khỏi việc mang Trần Gia Bảo và Nguyễn Khiêm ra bắt đầu so sánh.
“Hóa ra là bạn của Ngọc Anh, cháu nhanh ngồi xuống đi. Ngọc Anh, đi
rót cho bạn một ly nước đi con.” Tô Xuân Lan vừa bắt chuyện với Trần Gia Bảo, vừa nhìn về Liễu Ngọc Anh dò hỏi.
Bà nói coi Trần Gia Bảo là “bạn bè”, mà không coi anh là “Bạn trai”
cô. Rất hiển nhiên, trong lòng bà ta cũng không tán thành quan hệ giữa
Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Anh.
“Mẹ, Gia Bảo không phải người ngoài, mẹ không cần khách sáo với anh
ấy như vậy. . .” Liễu Ngọc Anh cau mày, có chút oán giận mẹ mình.
Tô Xuân Lan trừng cô một cái, đứa con gái vốn luôn luôn nghe lời bà
ta thế mà bây giờ lại dám oán giận bà ta. Xem như lần này là lần đầu
tiên nó dám làm thế với bà, trong lòng bà ta càng thêm không thích Trần
Gia Bảo.
Trần Gia Bảo thản nhiên nở nụ cười, ngồi ở bên cạnh.
Tô Xuân Lan đánh giá Trần Gia Bảo một chút, khách khí cười nói: “Gia
Bảo, năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Hằn là vẫn còn đang học đại học chứ?”
“Dì ơi, năm nay cháu 19 tuổi, cũng không còn đi học nữa dì ạ.” Trần
Gia Bảo cười nói, chính xác mà nói, từ nhỏ anh đã ở trên núi học tập
cùng với sư phụ, căn bản chưa từng được cắp sách đến trường.
Trong lòng Tô Xuân Lan âm thầm cau mày, mới 19 tuổi mà đã thôi học,
chắc chắn cũng chẳng có tấm bằng cấp nào, có khi còn chưa từng học đại
học cũng nên. So với Nguyễn Khiêm vừa đi du học nước ngoài về, quả thực
là khác nhau một trời một vực.
Ấn tượng trong lòng Tô Xuân Lan đối với Trần Gia Bảo lại kém thêm một phần, có điều mặt ngoài vẫn không chút thay đổi, tiếp tục cười hỏi: “Di nhìn ra được Tiểu Bảo cũng là là một người tài giỏi, thế chắc hẳn
là gia đình cháu đã dạy dỗ cháu rất tốt. À phải rồi, cha mẹ cháu làm
nghề gì nhỉ? Công chức? Hay là làm ăn kinh doanh nhỉ?”
Liễu Ngọc Anh ngồi ở một bên thật sự không nhìn nổi, liền đứng lên
ngồi vào bên người Tô Xuân Lan, kéo cánh tay bà ta làm nũng nói: “Mẹ,
Gia Bảo nhà người ta có lòng tốt đến thăm mẹ, sao mẹ lại hỏi anh ấy mấy
câu như tra xét hộ khẩu thế?”
Tô Xuân Lan âm thầm trừng cô ta một chút, nói rằng: “Có đứa con nào
nói chuyện với mẹ như con không. Đây chẳng phải là mẹ đang quan tâm Tiểu Bảo hay sao? Mẹ cũng mới chỉ hỏi thằng bé có hai câu thôi, con xem Tiểu Bảo còn không có phản đối, con ngồi đó gấp gáp cái gì?”
Trần Gia Bảo cười nói: “Dì nói đúng ạ, dì ơi, cháu vốn là đứa trẻ mồ
côi không cha không mẹ. Từ nhỏ cháu đã sống ở trên núi, được sư phụ của
cháu nuôi nấng nên người.”
“Hóa ra là như vậy, cháu quả thật sống không dễ dàng.” Tô Xuân Lan
khách sáo cười nói, thế nhưng trong lòng lại càng thêm không thích: “Một đứa mồ côi, không có bằng cấp, không có bối cảnh gia đình, coi như
không tính tiềm lực kinh tế, thậm chí so với người bình thường cũng
không bằng, chớ nói chi là so sánh với Nguyễn Khiêm. Ngọc Anh cũng đã ra trường đi làm được mấy năm, theo lý mà nói phải rất thành thục thận
trọng mới đúng, thế nào mà ánh mắt nhìn người lại kém như thế chứ?”
Sau đó, Trần Gia Bảo lại cùng Tô Xuân Lan nói chuyện phiếm thêm một
lúc, anh có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ lạnh lùng của Tô Xuân Lan. Bà ta không có chút ý tứ nào muốn tiếp đãi anh, thậm chí thỉnh thoảng
còn nhắc đến tên Nguyễn Khiêm nào đó, xem hắn ta như đóa hoa mà ca tụng. Đương nhiên người làm nền là Trần Gia Bảo tự nhiên cũng bị Tô Xuân Lan
vô tình hay cố ý hạ thấp xuống.
Liễu Ngọc Anh vừa tức giận lại vừa buồn cười, Nguyễn Khiêm vốn đã bị
Trần Gia Bảo đuổi việc rồi, cho đi xách giày cho Trần Gia Bảo cũng không xứng. Thế mà mẹ cô còn không thấy ngại ở trước mặt Trần Gia Bảo không
ngừng khen ngợi Nguyễn Khiêm. Sau này chắc chắn bà sẽ bị mất mặt cho
xem.
Đã mấy lần cô ta muốn nói cho Tô Xuân Lan chân tướng mọi chuyện, thế
nhưng vẫn không chen lời vào được, chỉ có thể áy náy nhìn về phía Trần
Gia Bảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT