Đột nhiên, Trần Gia Bảo thu hồi ánh mắt, nói rằng: “Nếu có lần sau nữa, sẽ không đơn giản chỉ là bỏ một chân như vậy.”

“Phù. . .”

Trong lòng Thành Trung mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vâng vâng vâng, cảm ơn cậu Trần. Cậu Trần, mời ngài qua bên này, chúng ta vào trong rồi nói tiếp.”

Thành Trung, Kinh Đại Vĩ, Hoàng Thiên Phong và một đám người chen chúc vây quanh Trần Gia Bảo giống như sao vây quanh trăng đi vào phòng vip.

Trong đại sảnh vàng son lộng lẫy, tất cả mọi người đều đang xôn xao, dồn dập suy đoán rốt cuộc Trần Gia Bảo có thân phận gì, lại có thể làm cho hai ông lớn Thành Trung và Kinh Đại Vĩ cung kính như thế?

Sắc mặt Thành Tuấn trắng bệch, nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, cho dù hắn có ngu cỡ nào cũng có thể nhìn ra được, so với hai ông lớn trâu bò Thành Trung và Kinh Đại Vĩ, thân phận của Trần Gia Bảo còn trâu bò hơn nữa.

Thế mà bản thân hắn còn đi khiêu khích Trần Gia Bảo, còn muốn cướp đi người phụ nữ bên cạnh anh ta, Thành Tuấn thật muốn khóc quá, hắn chỉ hận không thể tát cho mình một cái.

Hai cô gái Lâm Thanh Hà và Chu Linh Hoa vừa kinh ngạc, vui vẻ lại vừa tự hào nghĩ rằng, người đàn ông của bọn họ, quả nhiên là lợi hại nhất trên đời này. Ngay cả hai vị tai to mặt lớn như Thành Trung và Kinh Đại Vĩ cũng phải cúi đầu trước người đàn ông của các cô.

Nhìn mọi người kinh ngạc hóa đá vì Trần Gia Bảo, hai người bọn họ cũng có chút kiêu ngạo, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo thần thái không tên.

Tần Thanh Nhã mang vẻ mặt khiếp sợ, tự giễu một tiếng, lẩm bẩm nói: “Hóa ra đây chính là con át chủ bài mà cậu nói. So với hai ông lớn của tập đoàn nhà họ Hà và tập đoàn nhà Vĩnh Cẩm cậu còn giỏi hơn rất nhiều. Chẳng trách cậu lại nói tôi như ếch ngồi đáy giếng. So với cậu, đúng là tôi quá tự tin, tầm nhìn cũng quá hạn hẹp. Trần Gia Bảo, rốt cuộc cậu là ai?”

Trong đám người có mặt ở đây, người kinh hãi nhất chính là Hoàng Thiên Hạnh, lúc trước cô ta đã từng nghe ông ngoại kể về sự tích quang vinh của “Cậu Trần”, bất kể là một chiêu nhẹ nhàng thông suốt lúc quyết chiến với Đồ Bá Thạch, hay là mạnh mẽ lúc quyết đấu với Triệu Đình Nhiên, làm cho Triệu Đình Nhiên buộc phải cúi đầu chịu thua. Mỗi một chuyện đều khiến cho trái tim thiếu nữ của Hoàng Thiên Hạnh đập thình thịch.

Hiện tại, sau biết được vị đại anh hùng “Cậu Trần” chính mình hằng ước mơ chính là Trần Gia Bảo đã cướp đi nụ hôn đầu của mình, trong lòng Hoàng Thiên Hạnh vừa khiếp sợ lại có chút vui vẻ, ngọt ngào.

Trần Gia Bảo đang đi về phía phòng riêng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức xoay người đi về phía mấy cô gái bên kia.

Hơi thở của Hoàng Thiên Hạnh nhất thời gấp gáp, có chút chờ mong lại có chút sốt sắng nghĩ: “Anh ấy. . . Anh ấy đến tìm mình sao?”



Trước ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc của mọi người xung quanh, Trần Gia Bảo đi tới trước mặt Lâm Thanh Hà, nắm chặt tay cô ta, cười nói: “Đi nào, em cùng đi với anh.”

Lâm Thanh Hà vừa mừng vừa sợ, nhìn qua Thành Trung một chút, do dự nói: “Anh Bảo, hay là thôi đi. Mọi người tìm anh hẳn là có chuyện chính sự muốn nói. . .”

“Cô bé ngốc, mục đích chủ yếu mà anh đến đây, chính là vì được ở cùng em.” Trần Gia Bảo không nói thêm lời nào nữa, bá đạo lôi kéo Lâm Thanh Hà đi về phía phòng riêng.

Thành Trung chính là điển hình cho kiểu mèo già hóa cáo, thấy Trần Gia Bảo rất để tâm tới Lâm Thanh Hà, lập tức cung kính hỏi han.

Lâm Thanh Hà có cảm giác mình hạnh phúc đến sắp ngất đi, ngọt ngào nở nụ cười, chủ động ôm lấy cánh tay Trần Gia Bảo.

“Thật là một cô bé ngốc nghếch đáng yêu.” Trần Gia Bảo vỗ vỗ lên tay Lâm Thanh Hà, khóe miệng nhếch lên ý cười ấm áp.

Trong lòng Chu Linh Hoa và Hoàng Thiên Hạnh khó tránh khỏi có chút mất mát, trong mắt tràn ngập ước ao.

Bên trong phòng vip, Trần Gia Bảo vô cùng tự nhiên ngồi ở ghế trên, Lâm Thanh Hà ngồi bên cạnh anh, Hương Giang đứng phía sau Trần Gia Bảo, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, nửa điểm hung ác lúc cô đã gãy chân Park Junjeong và Thành Tuấn cũng không thấy.

Thành Trung, Kinh Đại Vĩ chờ anh ngồi xuống rồi mới lần lượt ngồi theo.

Thành Trung nháy mắt nhìn về phía Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Phong hiểu ý, rót một chén rượu, kính nể nói: “Cậu Trần, lúc trước là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, một chén này là để thỉnh tội với ngài.”

Dứt lời, Hoàng Thiên Phong uống một hơi cạn sạch.

Trần Gia Bảo bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Hoàng Thiên Phong có chút vui mừng, chỉ cần Trần Gia Bảo tỏ thái độ, vậy thì tương đương với việc sẽ bỏ qua chuyện cũ của nhà Hoàng Thiên bọn họ.

Ông ta lập tức cười lấy lòng, cung kính hướng về Lâm Thanh Hà mà nói: “Ta nhớ không nhầm con tên là Thanh Hà, là bạn học kiêm bạn thân của Thiên Hạnh nhà ta phải không? Lúc trước vì không biết con với cậu Trần đây có quen biết, cho nên nếu ta có làm điều gì không nên không phải, con cũng đừng để ý nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play