Thành Tuấn có vẻ đắc ý, chú của anh ta là ông trùm kinh doanh ở thành phố Hòa Bình, chắc Trần Gia Bảo cũng chả dám kiêu ngạo trước mặt chú anh.

Tần Thanh Nhã còn chưa biết năng lượng của Trần Gia Bảo, giữa hai lông mày hiện lên một tia lo lắng, nói: “Thiên Hạnh, cậu có thể thuyết phục cha cậu làm chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không có được không?”

Hoàng Thiên Hạnh cũng có chút khó, bất lực nói: “Tớ sẽ thử xem.”

Cô vừa định bước lên, đột nhiên, Trần Gia Bảo cười khinh thường: “Chúng tôi là người mà ông không thể trêu vào. Hương Giang, thuận tay cắt ngang chân trái của Thành Tuấn. Ai dám ngăn cản cô cứ đánh gãy chân là được.”

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, ôi mẹ ơi, ngay cả gia chủ Hoàng gia cũng không cho mặt mũi, Trần Gia Bảo cũng quá dũng càm rồi?

Hoàng Thiên Hạnh dừng lại bước chân, nổi giận đùng đừng.

“Trần Gia Bảo, cậu dám!” Hoàng Thiên Phong cả giận nói.

“Đùa à, trước mặt chú còn dám kiêu ngạo như vậy. Đúng là tìm đến đường chết …” Thành Tuấn cười chế giễu, nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Hương Giang đã vượt qua Hoàng Thiên Phong mà đến bên cạnh anh ta trong nháy mắt. Đôi giày cao gót màu đỏ đá mạnh vào bắp chân anh.

“Cạch” một tiếng, chân trái của Thành Tuấn lập tức bị gãy xương, hét lên một tiếng, đột nhiên quỳ trên mặt đất, nét mặt đau đớn vặn vẹo.

Tê!



Mọi người hít một hơi khí lạnh, làm trò trước mặt Hoàng Thiên Phong, đánh gãy chân Thành Tuấn, tương đương với một cái tát trần trụi vào khuôn mặt Hoàng gia.

Thành Tuấn sắc mặt tái nhợt, tức giận hét lên: “Chú, chú nhất định phải trả thù cho cháu, cháu muốn giết Trần Gia Bảo…”

Hoàng Thiên Phong sắc mặt xanh mét, chỉ vào Trần Gia Bảo, tức giận nói: “Được , được lắm, giỏi lắm, Hoàng gia đã thâm căn cố đế hơn hai mươi năm rồi ở thành phố này. Ở trên thương trường hay là trong chính quyền đều như cá gặp nước. Đây là lần đầu tiên có người không cho tôi mặt mũi, nếu hôm nay không cho Hoàng gia một người giải thích, đừng nghĩ tới việc rời khỏi khách sạn này!”

Với một cái vẫy tay của ông, bốn hoặc năm vệ sĩ và bảy hoặc tám nhân viên bảo vệ khách sạn xung quanh lao đến bao vây Trần Gia Bảo và Hương Giang. Sau khi Hoàng Thiên Phong nói một lời, họ sẽ ngay lập tức xông lên xử lí Trần Gia Bảo và Hương Giang!

Bầu không khí ngưng trọng, hết sức căng thẳng!

Mọi người đều biết kết cục của Trần Gia Bảo khi xúc phạm Hoàng gia!

“Thiên Hạnh, cậu mau cầu cha cậu tha cho Anh Bảo một đường sống đi.” Lâm Thanh Vũ lo lắng, nắm lấy cánh tay Hoàng Thiên Hạnh.

Hoàng Thiên Hạnh sắc mặt xanh méc, cô im lặng, bây giờ sự việc phát triển thành thế này, không phải cô nhúng tay vào là được nữa.

Tần Thanh Nhã thầm thở dài, mặc dù Thành Tuấn quả thực có lỗi trước, nhưng Trần Gia Bảo ở địa bàn của Hoàng gia mà đánh gãy chân anh ta, khẳng định sẽ chịu tổn thất lớn.

“Trần Gia Bảo quá bốc đồng. Một người đàn ông đến tư chất co được duỗi được đều không có, sau này nếu Thanh Hà đi theo anh ta có lẽ không phải chuyện tốt.” Tần Dật Hiên thầm lắc đầu.

Đột nhiên, Hoàng Thiên Phong vẫy tay, những người đàn ông to lớn xung quanh lao về phía Trần Gia Bảo và Hương Giang.



Trần Gia Bảo đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh.

Vẻ mặt Hương Giang trầm xuống, tiến thẳng vào trong đám người, không tới một phút đồng hồ, tất cả những tên to lớn này đều bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.

Mọi người đều trố mắt, chết tiệt, nữ nhân này quá biến thái rồi.

“Một nhóm gà chó bản địa.” Trần Gia Bảo lắc đầu, không có hứng thú nói.

Hoàng Thiên Phong vừa giận vừa vội, khóe mắt cũng run lên, mấy năm nay Hoàng gia ở Hòa Bình luôn song yên biển lặng, đây là lần đầu tiên Hoàng gia mất mặt như vậy.

Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm từ không xa truyền đến: “Ta muốn xem kẻ nào kiêu ngạo, lớn mật như vậy, không chỉ làm ầm ĩ tiệc sinh nhật của cháu gái ta, còn dám đánh gãy chân cháu trai ta!”

Hoàng Thiên Phong giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết.

Cách đó không xa, Thành Trung và Kinh Đại Vĩ khí phách mà đến, có người chạy vào phòng riêng nói với họ về việc Thành Tuấn bị gãy chân, Thành Trung lập tức dẫn người chạy tới.

Rất nhiều người ở đây đều biết Thành Trung, và bây giờ việc Thành Trung xuất hiện cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng khi họ nhìn thấy Kinh Đại Vĩ bên cạnh ông, mọi người đột nhiên mở to mắt, thần sắc hiện ra vẻ khó tin.

“Ôi mẹ ơi, hóa ra là Kinh Đại Vĩ, trùm thế giới ngầm ở thành phố Vĩnh Phúc. Không ngờ anh ta cũng ở đây. Thành Trung từ thành phố Nam Định, Kinh Đại Vĩ từ thành phố Vĩnh Phúc, cộng với Hoàng Thiên Phong từ thành phố Hòa Bình. Đây là ba vị lão đại hàng thật giá thật, Trần Gia Bảo thật sự là xong rồi. “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play