Anh ta là cháu nội của Thành Trung, cũng là anh họ của Hoàng Thiên
Hạnh, là một cậu ấm có tiếng ở thành phố Nam Định, đồng thời anh ta cũng đã đi qua vô số bụi hoa.
Ngay lập tức, anh ta lại nhìn sang Trần Gia Bảo đang ở bên cạnh Xích
Luyện, nhìn thấy Trần Gia Bảo mặc quần áo bình thường, trong lòng cảm
thấy khinh thường, nhưng dù sao đây cũng không phải thành phố Nam Định.
Cái gọi là rồng mạnh không trấn áp được rắn độc, vậy anh ta không thể
tùy tiện dẫm đạp lên người khác, lỡ như lật thuyền trong mương thì hỏng
rồi.
“Anh ta đến tham dự yến hội sinh nhật của Thiên Hạnh. Thiên Hạnh nhất định sẽ biết anh ta. Nếu chỉ là một người bình thường, vậy chắc chắn
người phụ nữ kia là của mình rồi!” Thành Tuấn cười lạnh một tiếng rồi
quay người đi tìm Hoàng Thiên Hạnh.
Hoàng Thiên Hạnh đang giới thiệu Lâm Thanh Hà với mẹ cô thì bất ngờ bị Thành Tuấn kéo ra ngoài.
“Anh họ, anh đang làm gì vậy?” Hoàng Thiên Hạnh đi theo sau anh ta, không tình nguyện nói.
Thành Tuấn chỉ vào Trần Gia Bảo cách đó không xa hỏi: “Anh ta là bạn của em? Người đẹp bên cạnh anh ta là ai?”
Hoàng Thiên Hạnh liếc nhìn Trần Gia Bảo , bĩu môi khó chịu nói: “Anh
ta tên là Trần Gia Bảo , cũng không tính là bạn em, còn có thù với em ý. Mỹ nhân kia tên là Xích Luyện, hôm nay em mới thấy lần đầu tiên.”
“Anh ta có thù với em? Vậy mà em còn để anh ta đến dự tiệc sinh nhật.” Thành Tuấn kinh ngạc nói.
“Anh ta là bạn trai của Thanh Hà. Nếu không phải vì mối quan hệ này,
em sẽ không để ý đến anh ta. Hừ!” Hoàng Thiên Hạnh càng nói càng tức
giận, anh ta đã có Lâm Thanh Hà là bạn gái rồi, thế mà còn cướp đi nụ
hôn đầu tiên của cô, hừ, Thật đáng giận!
Thành Tuấn mắt sáng lên. Hóa ra Trần Gia Bảo đã có bạn gái rồi, vậy
chuyện này liền dễ dàng hơn nhiều. Anh ta cười nói: “Dám bắt nạt em họ
anh xem anh bắt người phụ nữ bên cạnh anh ta lại đây, trả thù cho em.”
Nói xong liền đi về phía Xích luyện.
Hoàng Thiên Hạnh giật mình, định ngăn anh ta lại, sau đó nghĩ lại, dù sao Trần Gia Bảo cũng có thù với mình, cứ để anh họ cho anh ta một bài
học cũng được.
“Hừ, Trần Gia Bảo ơi là Trần Gia Bảo , thật sự là thiên đường có cửa
anh không đi, địa ngục không cửa anh lại vào. Anh họ tôi là một tên sát
gái lão luyện, không có người phụ nữ nào anh ấy thích có thể thoát khỏi
lòng bàn tay của anh, anh cứ chờ xấu hổ đi.”
Hoàng Thiên Hạnh nhếch mép cười xấu xa.
“Thiên Hạnh, anh ta chính là Trần Gia Bảo mà em nói lúc trước? Anh ta là người đã đánh bại em, còn xúc phạm Taekwondo là khoa chân múa tay?
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi đi tới bên
cạnh cô, dáng người cao to khỏe mạnh, nghe xong tên của Trần Gia Bảo ,
ánh mắt ông ta lóe lên một tia tức giận.
Hoàng Thiên Hạnh rất ngạc nhiên, người đàn ông trung niên này tên là
Park Junjoeng, thầy của cô ở Hàn Quốc và là nhà vô địch toàn đoàn của
cuộc thi Taekwondo Hàn Quốc. Ông ấy rất mạnh, cô cười gượng nói: “Đúng
vậy, anh ta là Trần Gia Bảo, là con học nghệ không đến nơi đến chốn. Để
thầy mất mặt.”
Sử dụng tiếng Trung, Park Junjoeng thẳng thừng chế nhạo: “Teakwondo
là tinh hoa dân tộc của Hàn Quốc, là niềm tự hào của đất nước Hàn Quốc
chúng tôi. Chúng tôi tuyệt đối không thể chịu đựng những lời xúc phạm
của người khác. Tôi sẽ đi gặp anh ta ngay bây giờ và bắt anh ta xin lỗi
trước công chúng!”
Nhìn thấy Park Junjoeng tức giận đi về phía Trần Gia Bảo, Hoàng Thiên Hạnh vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Trần Gia Bảo, anh họ và là
thầy tôi đều đang tìm anh tính sổ, anh tự cầu phúc đi là vừa.”
Lúc này, Trần Gia Bảo đang ôm bụng đứng bên bàn ăn, Xích Luyện đứng
sau lưng anh, uống xong một ly rượu đỏ, hai má cô càng thêm ửng hồng.
“Cô gái xinh đẹp, tôi có thể mời cô khiêu vũ được không?” Thành Tuấn đến bên cạnh Xích Luyện, nở một nụ cười tự tin.
Xích Luyện cau mày nhìn anh ta, thấy sắc mặt Thành Tuấn hơi tái nhợt, anh ta rõ ràng là một kẻ say rượu, trong lòng dâng lên sự chán ghét,
trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Trần Gia Bảo đứng bên cạnh vẫn thưởng thức đồ ăn, hoàn toàn không để ý đến Thành Tuấn.
Thành Tuấn không bỏ cuộc, tiếp tục cười với Xích Luyện: “Tự giới
thiệu, tôi tên là Thành Tuấn. Có thể em chưa nghe tên tôi bao giờ, nhưng Hoàng Thiên Hạnh, chủ trì bữa tiệc sinh nhật hôm nay chính là em họ của tôi. Nếu so sánh thì , thực lực của gia đình tôi ở Nam Định mạnh hơn
nhiều so với thực lực của Hoàng gia ở Hòa Bình. Và tôi vừa tốt nghiệp
Đại học Yale ở Hoa Kỳ vào năm ngoái và cũng đã lấy được bằng MBA. Trước
mắt, tôi đang quản lý một nhà hàng 5 sao cao cấp ở Thành phố Nam Định.
Mỗi năm khách sạn chúng tôi có lợi nhuận lên đến hàng ngàn tỷ đồng… ”
Nói xong, Thành Tuấn nhìn Trần Gia Bảo đầy khiêu khích, rồi mới tiếp
tục nói với Xích Luyện: “Bây giờ, tôi có thể mời em khiêu vũ, phải
không?”
Anh ta rất tự tin, với gia cảnh và học thức chói mắt, chẳng mấy phụ
nữ nào có thể không động tâm, anh ta tin Xích Luyện cũng không ngoại lệ, đến lúc đó, anh ta không chỉ có thể ôm người đẹp trong lòng mà còn đả
kích tới Trần Gia Bảo, trả thù cho cô em họ của anh ta.
Xích Luyện nhìn Trần Gia Bảo, thấy vẻ mặt Trần Gia Bảo vẫn bình thản, trong lòng có chút thất vọng, cô lạnh lùng liếc nhìn Thành Tuấn, nhàn
nhạt thốt ra một chữ: “Cút!”
Thành Tuấn sửng sốt, sau đó là tức giận, nếu là ở thành Nam Định, anh ta đã sớm sai thuộc hạ đi cướp lấy Xích Luyện, nhưng bây giờ ở thành
Hòa Bình, anh ta không thể quá kiêu ngạo, anh ta đi đến trước mặt Trần
Gia Bảo kiêu ngạo nói: “Người như anh không xứng với một cô gái xinh đẹp như vậy. Cho tôi biết, anh cần bao nhiêu mới có thể tặng cô ấy cho
tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT