“Anh là bác sĩ hàng thật giá thật đấy, chỉ là bệnh tim đơn giản thôi mà, muốn chữa khỏi thật sự dễ như trở bàn tay.” Trần Gia Bảo vỗ ngực bảo đảm.

“Xùy, anh cứ nói xạo đi.” Liễu Ngọc Anh trừng mắt nhìn anh, nhưng mà Trần Gia Bảo muốn đến gặp mẹ cô, chứng tỏ anh nghiêm túc với cô, trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy vui vẻ ngọt ngào.

Hai người hẹn ngày mốt sẽ đi vào giờ nào để đến thăm mẹ của Liễu Ngọc Anh, sau đó cùng nhau đi dạo phố mua sắm linh tinh, qua cả nửa ngày Trần Gia Bảo mới đi về.

Hôm sau, sau khi đón Lâm Thanh Hà, Hương Giang lái xe chở nhóm Trần Gia Bảo đi đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Hoàng Thiên Hạnh.

“Anh Gia Bảo, chị gái xinh đẹp này là ai thế? Sao từ trước tới giờ em chưa từng gặp nhỉ?” Lâm Thanh Hà ngồi ở sau xe, khẽ chớp đôi mắt linh động, tò mò đánh giá Hương Giang đang lái xe.

Trần Gia Bảo cười nói: “Cô ấy là vệ sĩ của anh, tên là Hương Giang.”

“Ồ, ra là vậy.” Lâm Thanh Hà nửa hiểu nửa không mà gật đầu.

Hoàng Thiên Hạnh là con gái của một dòng họ lớn, đương nhiên tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức tại một nơi sang trọng, đó là khách sạn năm sao Đông Khởi.

Bây giờ, trong một căn phòng cổ kính tại khách sạn năm sao Đông Khởi, những người ngồi ở bên trong đều là người có vai vế cao hơn Hoàng Thiên Hạnh.

“Ông ngoại, ông đến dự làm cháu rất vui.” Hoàng Thiên Hạnh kéo kéo tay của một ông lão mặc áo giao lĩnh, nũng nịu nói.

Ông lão cười hiền hậu nói: “Hôm nay là sinh nhật cháu ngoại cưng của ông, ông là ông ngoại của cháu mà, nhất định phải đến đây chúc mừng chứ.”

Ông ngoại của Hoàng Thiên Hạnh chính là Thành Trung đến từ thành phố Nam Định, bên cạnh ông ấy còn có Kinh Đại Vỹ.

Ngay sau đó, Thành Trung lại cười nói với con rể Hoàng Thiên Phong: “Thiên Phong, gần đây thành phố Hòa Bình có một nhân vật lớn xuất hiện, con nên nắm bắt lấy cơ hội này, biết đâu nhà họ Hoàng các con lại bước thêm được một bước.”

Hoàng Thiên Phong tò mò hỏi: “Bố, nhân vật lớn nào vậy ạ, sao con không nghe nói gì cả?”



Thành Trung và Kinh Đại Vỹ nhìn nhau, sau đó Thành Trung nghiêm túc nói: “Các con có biết tại sao bố lại đến thành phố Hòa Bình không?”

“Không phải là đến chúc mừng sinh nhật bé Hạnh sao ạ?” Hoàng Thiên Phong hỏi.

Thành Trung chậm rãi lắc đầu, mở miệng nói: “Con không phải người của xã hội đen nên không biết cũng là việc bình thường. Mấy ngày hôm trước người của nhà họ Triệu ở trên thành phố muốn mời bảy ông chủ lớn của Hòa Bình, trong đó có bố và chú Vỹ, đến hội quán Vọng Lâu nhằm mục đích chiếm đoạt thế lực của chúng ta.”

“Nhà họ Triệu có Đồ Bá Thạch ở đó trông coi, thực lực của ông ta rất mạnh, đúng là có tư cách này. Bố à, chẳng lẽ nhân vật lớn mà bố muốn nói là Đồ Bá Thạch sao?” Hoàng Thiên Phong kinh ngạc hỏi.

Thành Trung lắc đầu nói: “Đồ Bá Thạch đúng là có kiếm pháp đỉnh cao, nhưng so với vị nhân vật lớn mà bố nói thì còn cách cả ngàn cây số.”

Thấy nhóm Hoàng Thiên Phong đều có vẻ không thể tin nổi, Kinh Đại Vĩ nói: “Ông Thành không gạt mọi người đâu, ngày đó Đồ Bá Thạch lấy thế đè người, bộ dáng rất oai hùng, được mọi người xem là cao thủ mạnh nhất nhà họ Triệu.”

“Nhưng giữa lúc mọi người đang tuyệt vọng, cậu Trần với độ tuổi còn rất trẻ bỗng đứng dậy đánh với Đồ Bá Thạch một trận, đánh từ hội quán Vọng Lâu đánh lên trên bầu trời, khiến cho cả trời đất u ám, mây bay mù mịt, kiếm khí ngang dọc. Cuối cùng Đồ Bá Thạch đầu thân chia lìa, những cao thủ của Hòa Bình đều cúi đầu trước cậu Trần, trận đấu đến đây là kết thúc, cậu Trần cũng từ đó mà trở thành đại ca của các ông trùm xã hội đen ở tỉnh Hòa Bình, có thể là đã sánh bằng Bùi Thanh Phong của tỉnh Phú Thọ.”

“Thành phố Hòa Bình còn có ngươi lợi hại hơn cả Đồ Bá Thạch sao?” Hoàng Thiên Phong hoảng sợ không thôi, nhà họ Hoàng đã làm ăn ở Hòa Bình nhiều năm, sớm đã cắm sâu rễ vào trong đó, thế nhưng thành phố Hòa Bình xuất hiện một nhân vật máu mặt đến vậy mà anh lại không hề hay biết, lỡ như vô tình gây chuyện gì ảnh hưởng tới người này, thì chẳng phải cả nhà họ Hoàng sẽ có nguy hiểm chết người hay sao?

Nghĩ đến đó, sau lưng Hoàng Thiên Phong toát cả mồ hôi lạnh.

Hoàng Thiên Hạnh đã tập võ rất lâu, cũng có nghe đến tiếng tăm của Đồ Bá Thạch, lúc này nghe nói cậu Trần dù tuổi còn trẻ nhưng còn mạnh hơn cả Đồ Bá Thạch thì lấy tay che miệng, kinh ngạc bật thốt một tiếng.

“Không sai.” Thành Trung vô cùng cảm khái, tuy rằng từ lúc đó đến nay đã qua vài ngày nhưng mỗi lần nghĩ đến phong thái của Trần Gia Bảo, không khỏi mang lòng ngưỡng mộ, nghiêm túc nói: “Thiên Phong, nếu như có cơ hội bố sẽ giới thiệu con với cậu Trần, lúc đó nhớ biểu hiện cho tốt, nếu có thể nhận được sự trợ giúp của cậu Trần thì chẳng khác gì sau này nhà họ Hoàng sẽ có một tầng bảo vệ, thậm chí là dựa vào đó mà phát triển mạnh mẽ.”

Hoàng Thiên Phong mừng rỡ: “Tất cả đều nghe theo lời ba nói, con nhất định sẽ thể hiện thật tốt.”

Hoàng Thiên Hạnh ngồi bên cạnh càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, càng lúc càng tò mò và ngưỡng mộ cậu Trần này. Đột nhiên cô nghĩ đến Trần Gia Bảo, cũng là họ Trần, võ công cũng rất mạnh mẽ, lại còn là người của thành phố Hòa Bình, không lẽ cậu Trần này chính là Trần Gia Bảo hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play