Đột nhiên, một chiếc xe sang trọng vững vàng dừng lại trước mặt của Trần Gia Bảo, người qua đường xung quanh đều không khỏi ghen tị.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một đôi chân dài xinh đẹp được bọc bằng đôi vớ đen cao bước ra.

Chỉ có thể dùng ba từ để hình dùng: Tinh tế, thon dài, đầy đặn.

Mới chỉ nhìn thấy cặp đùi đẹp như vậy là đã có thể khiến cho người ta mở to hai mắt mà suy nghĩ vẩn vơ, sau khi chủ nhân của chiếc xe sang trọng bước xuống thì sắc mặt của mọi người xung quanh càng kinh ngạc hơn, hơi thở cũng trở nên hơi nóng.

Đây là một người đẹp chân dài với dáng người cao gầy chuẩn mực, khuôn mặt vô cùng tinh xảo, mặc một bộ đồ màu đen và một đôi giày cao gót cao ôm lấy đôi chân đẹp đẽ lả lướt, nhất là cô còn có một nốt ruồi duyên mê người bên khóe miệng, cả người đều thấp thoáng vẻ quyến rũ.

Đôi môi đỏ như ngọn lửa, chị đẹp tất đen, đơn giản mà hấp dẫn chí mạng.

Hóa ra là Hàn Đông Vy mà anh vừa gặp mấy ngày trước.

“Mẹ ơi, cô ấy thật xinh đẹp, nếu như ông đây có thể ngủ cùng cô ấy một đêm thì dù có bị giảm thọ mười năm cũng bằng lòng.”

“Cậu sao? Cậu đúng là chán sống rồi! Cô ấy chính là Hàn Đông Vy, nghe nói gia thế của cô ấy rất đáng sợ, lần trước có người muốn gây sự chú ý với cô ấy, cậu đoán xem kết quả như thế nào? Là bị ném xuống biển cho cá ăn đấy! Khuôn mặt đẹp đẽ gây họa ấy không phải là loại chúng ta có thể trêu vào, không chừng là chết mà cũng không biết chết như thế nào nữa.”

Mọi người xung quanh rối rít hít vào một hơi.

Trước ánh mắt kính sợ, nóng bỏng của mọi người, Hàn Đông Vy đi về phía Trần Gia Bảo.

Trong phút chốc, ánh mắt ghen tị của mọi người xung quanh phóng nhanh về hướng của Trần Gia Bảo, nếu như ánh mắt có thể giết người thì không chừng Trần Gia Bảo đã bị phanh thây xé xác rồi.



Hàn Đông Vy đi đến trước mặt của Trần Gia Bảo nở một nụ cười tươi, nói rằng: “Cậu Trần, chúng ta lại gặp mặt, không biết cậu có còn nhớ tôi không?”

Ngay cả Trần Gia Bảo cũng không thể không thừa nhận, cả người Hàn Đông Vy đều toát ra mị lực, khác hoàn toàn so với sự ngây ngô của Lâm Thanh Hà, mọi cử động của Hàn Đông Vy đều tràn đầy sự quyến rũ, thế nhưng Hàn Đông Vy vẫn còn là một xử nữ hàng thật giá thật.

Sự tương phản mạnh mẽ này càng khiến cho lòng người ta như lửa.

Trần Gia Bảo cười hì hì đáp: “Đương nhiên là nhớ rõ, đối với người đẹp, nhất là người quá xinh đẹp như chị thì trí nhớ của tôi rất tốt.”

Trong lòng của Hàn Đông Vy có hơi đắc ý, nụ cười nơi khóe miệng càng tươi hơn, nói: “Cậu Trần thật biết cách nói đùa, vậy chắc hẳn cậu Trần cũng biết mục đích tôi đến đây, bây giờ không biết cậu Trần có thời gian không?”

Mấy ngày trước, Trần Gia Bảo từng đồng ý với Hàn Đông Vy là sẽ giúp cô khám chữa bệnh cho một bệnh nhân.

Trần Gia Bảo không ngờ rằng cô sẽ đến sớm như vậy, nhưng mà anh vẫn luôn không thích thiếu nợ người khác, anh đáp: “TÔI rảnh, đi thôi.”

Trần Gia Bảo ngồi lên xe Hàn Đông Vy trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, họ nghênh ngang đi mất.

Bên trong chiếc xe sang trọng, Trần Gia Bảo ngồi bên cạnh Hàn Đông Vy, cảm thấy hơi hơi vui tai vui mắt.

Hàn Đông Vy hoàn toàn là một người đẹp, mặc dù không xinh đẹp độc nhất như Tô Ánh Mai nhưng cũng vô cùng lộng lẫy.

Đối với người đẹp, đương nhiên Trần Gia Bảo rất thích.

“Mặc dù chị miễn cưỡng cười nhưng mày lại nhíu lại, ánh mắt nghiêm nghị, dường như đang rất lo lắng gì đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play