Vũ Vô Song chỉ đành không càm lòng hung hăng trừng Trần Gia Bảo.

Trên đài quan sát, Vũ Hoàng Việt tức giận nói: “Lão Giang vậy mà lại đáp ứng Trần Gia Bảo! Thực sự là hời cho cái tên Trần Gia Bảo đấy mà!”

Vũ Hoàng Việt xưa này vốn là người yêu hận rõ ràng, trước kia là vì Vũ Nhuận Nguyệt nên cậu ta còn thấy Trần Gia Bảo khá thuận mắt, nhưng lúc này Trần Gia Bảo đã chém đứt tay của bố cậu ta là Vũ Trầm Minh nên đương nhiên là cậu ta chỉ ước Trần Gia Bảo chết đi cho rồi.

Vũ Nhuận Nguyệt khẽ nhíu đôi mày thanh tú thầm nghĩ một người kiêu ngạo như Trần Gia Bảo sao có thể đầu hàng rồi giao ra Thiên Hành Cửu Châm cơ chứ?

Quả nhiên, Trần Gia Bảo liền khẽ nhíu mày, nói: “Ông có thể tặng tôi Châm Cứu Thiên Giáp Kinh thì tôi đây xin nhận ân tình này của ông, nhưng Trần Gia Bảo tôi xưa này có ơn báo ơn, có thù báo thù, sau này có cơ hội thì tôi khắc sẽ báo đáp phần ân tình này của ông.”

“Chỉ là Trần Gia Bảo tôi tuyệt không thể đầu hàng, càng không thể dâng Thiên Hành Cửu Châm lên được. Tôi vẫn giữ câu nói đó, nếu núi Vụ Ẩn các ông muốn lấy Thiên Hành Cửu Châm thì hãy đánh một trận sống mái, dùng mạng sống của các ông mà cướp nó về!”

Vũ Lâm Giang thở dài một hơi rồi không cam lòng nói: “Như vậy là không chút cơ hội vãn hồi lại sao?”

“Chỉ có sống chết, tuyệt không hối hận!”

“Cậu đã quyết ý như vậy thì núi Vụ Ẩn chúng tôi chì đành đắc tội rồi.”

Vũ Lâm Giang vừa dứt lời, ánh mắt liền dần trở nên sắc bén, khí tức quanh người cũng bắt đầu dâng lên, khí thế cường hãn ngút trời tựa như lưỡi đao sắc bén được rút ra khỏi vỏ, nào có chút dáng vẻ của bác sĩ Đông Y hiền lành trước kia?

Trần Gia Bảo đứng tại chỗ đầy ngạo nghễ, anh không lo lắng, không sợ hãi, hào hùng đối mặt. Trảm Nhân Kiếm lại lần nữa xuất hiện trên tay anh, từng tia sét nhỏ “xèn xẹt” quấn quanh thân kiếm. Anh nói: “Ra tay đi, hôm nay ai là người sẽ đổ máu trên núi Vụ Ẩn, lại là ai giành được chiến thắng toàn cục thì cứ để cây kiếm trong tay này quyết định đi!”



Vũ Vô Song nói bằng giọng đầy khinh thường: “Trần Gia Bảo ơi là Trần Gia Bảo, cậu cũng thực không biết tốt xấu, lão Giang đã đồng ý tha cho cậu một mạng, hơn nữa cũng chỉ cần Thiên Hành Cửu Châm của cậu mà thôi, vậy mà cậu lại nhất định phải từ chối ý tốt của lão Giang, hơn nữa còn dám nói ra những lời khoác lác như vậy thì thực sự là cực kỳ ngu xuẩn. Cậu đã không biết tốt xấu như vậy thì chúng tôi liền để cậu được toại nguyện!”

Nói xong, ông ta cùng Vũ Cửu Bảo liền dẫn đầu ra tay trước, người nào người nấy đều thi triển tuyệt học của mình vọt về phía Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo ngẩng đầu kêu lên rồi vung kiếm lên, Trảm Nhân Kiếm chém ra tạo nên kiếm quang cực đại bức lui hai người Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo.

Đúng lúc này, Vũ Lâm Giang cũng bắt đầu ra tay.

Vẻ tàn ác thoáng qua đáy mắt ông ta, ông ta đạp đất, mượn lực bật về phía Trần Gia Bảo.

Vốn khoảng cách giữa ông ta và Trần Gia Bảo vẫn còn gần mười mét nữa nhưng chỉ trong chớp mắt, một chưởng của ông ta đã đạp vào sau lưng Trần Gia Bảo.

Từ sau khi Vũ Lâm Giang ra mặt, phần lớn lực chú ý của Trần Gia Bảo đều đặt lên người Vũ Lâm Giang nên ngay trong khoảnh khắc Vũ Lâm Giang xuất chiêu anh liền lập tức xoay người lại, đâm kiếm phong của Trảm Nhân Kiếm trong tay về phía bàn tay của Vũ Lâm Giang.

Khóe miệng Vũ Lâm Giang khẽ nhếch lên nụ cười khinh miệt, trong lòng vừa động tâm niệm, một chưởng này của ông ta lại lần nữa tỏa ra một tầng quang mang, ông ta muốn đẩy Trảm Nhân Kiếm ra lần nữa.

Nhưng Trần Gia Bảo đã sớm đoán được điều này, Trảm Nhân Kiếm lập tức biến đổi chiêu thức, không ngừng lay động tựa như linh dương treo sừng, không chút dấu vết.

Vũ Lâm Giang khẽ nhíu mày, hai mắt ông ta bỗng lóe lên rồi hét lớn: “Điêu trùng tiểu kỹ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play