Quyền thế, tài lực, vũ lực, mọi thứ của nhà họ Triều đều hơn Trần Gia Bảo.

Nói thẳng ra, Tạ Hoàng Dương không có xem trọng Trần Gia Bảo.

Đối mặt với thái độ kiêu căng của Triệu Đình Nhiên, Trần Gia Bảo cười nhạt: “Không có cái gì hơn cái này.”

Triệu Đình Nhiên nhíu mày, lập tức khinh bỉ nói: “Nói khoác cũng không biết ngượng mồm. Chẳng lẽ nhà họ Tạ sẽ bỏ mặt hắn cố tình gây sự sao?”

Tạ Anh Dũng ngồi nơi đó rót chén rượu. Ông giả điếc, không quan tâm đến không gian xung quanh.

Tạ Hoàng Dương cười khổ, ông ta đứng lên chắp tay nói: “Cậu Trần, Triệu Đình Nhiên là khách quý của nhà họ Tạ. Cậu có thể hay không tôn trọng một chút, tạm thời rời khỏi đây? Hơn nữa thực lực của nhà họ Triệu rất mạnh, không nên đắc tội nha.”

Lời nói của ông ta rất rõ ràng. Thực lực nhà họ Triệu rất mạnh, Trần Gia Bảo không phải đối thủ của nhà họ Triệu.

Trong mắt Triệu Đình Nhiên ngạo ý ngày càng rõ. Hắn ta ngồi xuống, bộ dạng đắc ý, khinh bỉ nói: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, tôi và Cẩm Tú đính hôn. Chúng ta không nên làm bầu không khí này xấu đi được. Hôm nay tôi tha cho cậu một cái mạng, về sau không được lại gần Cẩm Tú, nếu không thì tự chịu lấy hậu quả.”

Sau khi nói xong, trong lòng Triệu Du Hiên vẫn cảm thấy khó chịu. Đệnh mệnh, nếu như có chú Đồ ở đây thì tốt. Chỉ cần một kiếm đâm chết Trần Gia Bảo, còn đến hắn đến đây cướp người phụ nữ của hắn sao?

Đột nhiên hắn phát hiện Trần Gia Bảo vẫn ngồi bất động ở trên bàn ăn, hắn không khỏi cau mày: “Như thế nào? Cậu không phục?”

Tạ Hoàng Dương âm thầm thở dài. Ông dự định khuyên nhủ Trần Gia Bảo, dù sao thì nhà họ Triệu quá khủng khiếp, chỉ cần một mình Đồ Bá Thạch thôi, Trần Gia Bảo cũng khó có thể đối phó lại.



Ông ta chuẩn bị mở miệng thì Trần Gia Bảo đột nhiên nói: “Tao vừa mới từ Hội quán Vọng Giang tới.”

Hội quán Vọng Giang?

Tạ Hoàng Dương còn không biết Đồ Bá Thạch xử lý việc triệu tập các thế lực ở tỉnh Hòa Bình tại Hội quán Vọng Giang, sắc mặt ông có chút nghi hoặc.

Sắc mặt Triệu Đình Nhiên khẽ biến đổi, hắn ta kinh ngạc nói: “Cậu vừa từ Hội quán Vọng Giang tới?”

“Tao thấy một người ở Hội quán Vọng Giang. Người này chính là chủ nhân của chuôi kiếm này.”

Đột nhiên Trần Gia Bảo rút ra nhuyễn kiếm, trong phòng khách đột nhiên lạnh lẽo kinh người.

Triệu Đình Nhiên càng lúc càng kinh ngạc, hắn ta khó tin nói: “Cái này…. Đây chính là thanh kiếm của chú Đồ, tại sao nó lại ở trong tay của cậu?”

Tạ Hoàng Dương vui mừng nói: “Thì ra ngài Đồ cũng tới đây sao? Đình Nhiên tại sao cháu không nói sớm. Để ông không chuẩn bị tiệc chiêu đãi ngài Đồ, còn lắng nghe cao kiến từ ngài Đồ nữa.”

“Cảm ơn ông, chú Đồ đang xử lý chuyện quan trọng, một lúc nữa chắc chắn chú sẽ đến gặp ông.” Sắc mặt Triệu Đình Nhiên nghi hoặc. Thanh kiếm này chính là vật bất lý thân của chú Đồ, vì sao bội kiếm này lại ở trong tay Trần Gia Bảo? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ở Hội quán Vọng Giang?

“Không cần” Trần Gia Bảo cười lạnh: “Đồ Bá Thạch đã tới.”

Mọi người kinh ngạc.Tạ Anh Dũng không nhịn được nhíu mày. Tạ Hoàng Dương nửa mừng nửa lo nói: “Chẳng lẽ ngài Đồ ở ngoài của? Anh Dũng, mau cùng cha đi đón ngài Đồ.”



Triệu Đình Nhiên càng lúc càng nghi hoặc. chú Đồ lại đi tới nhà họ Tạ? Chẳng lẽ nhanh như vậy đã thu phục được mấy thế lực ngầm của đám người Tưởng Đức Lâm sao?

Không biết vì cái gì trong lòng Triệu Đình Nhiên đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an.

“Muốn gặp Đồ Bá Thạch? Không cần ra ngoài cửa đâu.” Trần Gia Bảo ném cái túi lên trên bàn cơm. Thức ăn trên bàn bị bắn tung tóe, làm bẩn cả cái túi. Anh cười lạnh: “Đồ Bá Thạch đã chết, đầu của hắn tao mang trả lại cho nhà họ Triệu.”

Đồ Bá Thạch chết?

Một tin tức lớn gây oanh động toàn trường.

Động tác Tạ Hoàng Dương lập tức cứng đờ. Vẻ mặt lộ ra biểu lộ khó tin. Bộ dạng của Tạ Anh Dũng thì ngược lại, ông ta thở phào nhẹ nhõm.

“Không thể nào!” Triệu Đình Nhiên kích động: “Chú thúc là cao thủ trong nghìn người, cảnh giới vô địch ở phía dưới Tông Sư, làm sao chú ấy có thể chết được?”

“Từ trước tới giờ tao làm việc, không cần phải lừa mấy tên tôm tép nhãi nhép như mày.” Trần Gia Bảo khinh bỉ, trường kiếm trong tay đột nhiên vung ra.

Đám người chỉ thấy một tia sáng lóe lên, nút buộc túi vải bị trường kiếm cắt đứt. Bên trong rơi ra một bộ đầu người.

Rõ ràng đây chính là đầu của Đồ Bá Thạch!

Tạ Hoàng Dương đã gặp qua Đồ Bá Thạch nên biết rõ thực lực của Đồ Bá Thạch mạnh mẽ đến mức nào. Nhưng càng như vậy thì ông ta càng kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play