Sắc mặt của đám người Vũ Vô Song và Vũ Trầm Minh đều thay đổi, cho dù chỉ có một nửa Vọng Ngọc Chi cũng đã quý giá lắm rồi, bọn họ cũng không muốn cho Trần Gia Bảo.

Vũ Vô Song vội vàng khuyên nhủ: “Lão Giang…”

“Câm miệng, đây là quyết định của tôi, không được thay đổi!” Vũ Lâm Giang trợn tròn hai mắt, lớn tiếng răn dạy, sau đó nói với Trần Gia Bảo nói: “Ý của cậu thế nào?”

Trần Gia Bảo hơi trầm ngâm, cho dù chỉ có một nửa Vọng Ngọc Chi cũng đã đủ để anh luyện thành Thủy Vận đan, hơn nữa trên người anh vẫn còn Châm Cứu Thiên Giáp Kinh, tuy nói rằng là anh thắng, nhưng dù sao cũng là tâm ý của Vũ Lâm Giang.

Nghĩ vậy, Trần Gia Bảo khẽ thở dài, mở miệng nói: “Trần Gia Bảo tôi là người có ân báo ân, có oán báo oán, lão Giang đã chăm sóc tôi rất tốt, cho nên tôi sẽ nể mặt ông ấy, chỉ cần một nửa Vọng Ngọc Chi là được.”

“Cảm tạ sự thông cảm của cậu.” Trong mắt của Vũ Lâm Giang hiện lên tia vui mừng, nói với Vũ Vô Song: “Vô Song, con mau đến sau núi đem Vọng Ngọc Chi tới đây, phân cho Trần Gia Bảo một nửa.”

“Vâng ạ.” Tuy rằng trong lòng Vũ Vô Song không cam tâm nhưng ông ta cũng không nói gì, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo, rồi chuẩn bị đi tới phía sau núi.

“Chờ đã!” Đột nhiên Phương Hàn Diệc lên tiếng.

Mọi người đều nhìn về phía anh ta, chỉ thấy Phương Hàn Diệc nhìn chằm chằm về phía Trần Gia Bảo rồi cười lạnh.

Trần Gia Bảo nhìn về phía Phương Hàn Diệc với vẻ dò xét, trong lòng anh bỗng nhiên có chút bất an.

Vũ Vô Song liền dừng chân, nhìn về phía quảng trường rồi hỏi Phương Hàn Diệc hỏi: “Cậu có chuyện gì muốn nói sao?”



“Đương nhiên rồi!” Phương Hàn Diệc nhìn về phía Trần Gia Bảo mà cười lạnh, sau đó anh ta lại tiếp tục nhìn về phía đại lão nhà họ Vũ chủ trù ở trên đài, nói: “Nhà họ Vũ không nên, cũng không thể đem Vọng Ngọc Chi đưa cho Trần Gia Bảo được, bởi vì tôi biết thân phận thực sự của Trần Gia Bảo cũng như bí mật của anh ta!”

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Trần Gia Bảo, nghị luận xôn xao.

“Thân phận thực sự của Trần Gia Bảo sao? Chẳng lẽ Trần Gia Bảo có thân thế cùng với bối cảnh bất phàm hay sao?”

“Cũng đúng, dù sao thì Trần Gia Bảo tuy còn trẻ tuổi nhưng về y thuật và tu vi về võ đạo đều vô cùng lợi hại, chỉ cần dùng đầu suy nghĩ một chút thì cũng có thể biết Trần Gia Bảo có lai lịch không hề bình thường.”

“Phương Hàn Diệc lại dám bảo nhà họ Vũ không được giao Vọng Ngọc Chi cho Trần Gia Bảo, chẳng lẽ bối cảnh của Trần Gia Bảo đối địch với nhà họ Vũ hay sao?”

Hồng Yến Nhi với Khương Ngọc cũng đều cảm thấy kỳ quái.

“Ngọc Ngọc, cô nói xem rốt cuộc thân phận thật sự của Gia Bảo là gì?”

Khương Ngọc lắc đầu, cô ta cũng cảm thấy khó hiểu, nói: “Anh ấy lợi hại như vậy, theo lý mà nói thì anh ấy tuyệt đối không phải là hạng người vô danh tiểu tốt, thế nhưng chúng ta lại chưa từng nghe qua tên của anh ấy, tôi đoán chắc có lẽ Trần Gia Bảo là người của tỉnh Trung Thiên chăng.”

“Cũng có thể.” Hồng Yến Nhi gật gật đầu nói: “Xem ra Gia Bảo vẫn là một người mạnh mẽ.”

Mọi người trong võ đài đều xôn xao nghị luận, Trần Gia Bảo khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt của anh không hề thay đổi, anh chỉ liếc mắt nhìn Phương Hàn Diệc, trong mắt mơ hồ hiện lên tia sát khí, người của nhà họ Phương lúc nào cũng đối địch với anh, Phượng Hòa Nhiên cũng vậy, Phượng Mặc Hàn cũng thế, hiện tại Phương Hàn Diệc cũng làm như vậy, xem ra bát tự của người nhà họ Phương thật sự tương khắc với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play