Cao thủ đánh nhau, sai một ly là đi một dặm. Sự xuất hiện của sát thủ làm cho Trần Gia Bảo đánh mất đi cơ hội. Đồ Bá Thạch cực kỳ vui mừng, hắn ta tìm được cơ hội ngàn năm có một, hắn ta đâm một kiếm về phía ngực của Trần Gia Bảo.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng Trần Gia Bảo kinh ngạc. Anh liên tục lùi về phía sau, trong chớp mắt đã tránh đi vết thương trí mạng nhưng kiếm thế của Đồ Bá Thạch quá sắc bén, hắn ta vẫn đâm trúng vai trái của anh. Tiên huyết chảy ra tung tóe, rơi về phía mặt nước.

Bên trên Hội quán Vọng Giang, đám người Tưởng Đức Lâm hít một ngụm khí lạnh, trong lòng nổi lên một dự cảm chẳng lành.

“Cái đệnh công mệnh, mình còn tưởng mình chơi dơ nhất, không ngờ Đồ Bá Thạch còn chơi dơ hơn cả mình, vậy mà thừa nước đục thả câu.” Tưởng Đức Lâm khinh bỉ nói.

Lệ Trần Sinh cười nói: “Anh Lâm, anh không thể nói như thế nha. Đây là quyết chiến sinh tử, có nơi nào công bằng? Trần Gia Bảo đã trọng thương, hắn ta không phải là đối thủ của Đồ Bá Thạch. Theo tôi thấy chúng ta nên thương lượng việc thuần phục nhà họ Triệu. Sau đó chúng ta làm gì thì làm nha.”

Đám người Thành Trung im lặng, vẻ mặt nghiêm tục, rõ ràng bọn họ thấy Trần Gia Bảo thua là rất lớn.

Sắc mặt Tưởng Đức Lâm tái xanh, trên trán nổi lên gân xanh.

Bên trên mặt sông, trận chiến vẫn diễn ra.

Trần Gia Bảo lùi lại phía sau mấy bước, máu ở vai chảy ra ồ ạt.

Đồ Bá Thạch cầm kiếm cười: “Đây chính là thiên ý nha, Trần Gia Bảo, có trách thì chỉ nên trách mày đắc tội quá nhiều người. Vậy mà thuê hẳn sát thủ tới để ám sát mày, hiện tại vị thương, chỉ sợ thắng thua đã phân rõ đi.”

Trần Gia Bảo không thèm để ý thương thế của mình, thần sắc của anh vẫn ngạo nghễ, trong đôi mắt hiện liên sự phấn chấn, anh tự tin nói: “Đây chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Cho dù có bị thương nặng gấp 10 lần đi chăng nữa thì tôi vẫn có thể lấy được cái mạng chó của ông đó!”

Trần Gia Bảo híp mắt, tay nắm kiếm quyết, chân đạp nước sông. Anh khụy người xuống, phảng phất như lấy nước sông làm bàn đạp.

Khí thế anh kinh người, chỉ có tấn công mà không có lùi bước!

Cho dù Trần Gia Bảo có bị thương thì Đồ Bá Thạch cũng không dám sơ suất. Hắn ta nhắm đến chỗ của Trần Gia Bảo, hét lớn một tiếng, dùng hết sức lực mà bổ một kiếm xuống.



Quyết đấu sinh tử, chỉ trong nháy mắt!

Trong một khoảnh khắc, một ánh hào quang lóe lên. Nước sông bị khuấy động cao mấy mét. Trần Gia Bảo và Đồ Bá Thạch lướt qua nhau.

“Cuối cùng là ai thắng?” Trong Hội quán Vọng Giang, đám người nín thở. Ai cũng khẩn trương chờ đợi kết quả cuối cùng.

Trên mặt sông, sóng nước nhao nhao rơi xuống như mưa, sau đó dần dần yên tĩnh.

“Chuyện này…. Chuyện này làm sao có thế?” Đồ Bá Thạch đưa lưng về phía Trần Gia Bảo. Đột nhiên hắn ta gầm lên. Hắn không thể tin vào được sự kinh diễm từ chiêu cuối của Trần Gia Bảo.

“Tôi đã nói qua, tôi sẽ để cho ông dẫm phải vết xe đổ của đồ đệ ông.” Trần Gia Bảo nói thản nhiên, vết thương trên bờ vai rách ra to hơn. Máu tươi càng lúc chảy càng nhiều. Thế nhưng Trần Gia Bảo không thèm để ý chút nào.

Bởi vì thắng thua đã được xác định!

“Mày đứng có đắc ý, anh trai của tao nhanh định sẽ đến báo thù chao tao. Hắn ta chính là Tông Sư chân chính, giết ngươi chỉ là một vấn đề cỏn con thôi….” Đồ Bá Thạch phẫn nộ quay người, hắn chưa kịp nói xong thì trên cổ xuất hiện một vệt máu.

Ngay sau đó, con ngươi của Đồ Bá Thạch co vào, máu từ trong cổ họng trào ra, phun tung tóe. Cả người ngã vào trong lòng sông, máu chảy ra nhuộm đỏ một vùng sông.

Trần Gia Bảo đột nhiên tiến lên, anh đem nhuyễn kiếm cầm vào trong tay, cười lạnh: “Quả là một thanh kiếm tốt, chỉ là ông không xứng với thanh kiếm này. Không nghĩ tới Đồ Bá Thạch còn có anh trai đạt cảnh giới Tông Sư. Ngoài ra đến cùng ai là người muốn ám sát mình?”

Trần Gia Bảo nhìn về phía con dốc cao cách đó không xa. Cảm giác nguy hiểm đã biến mất, có vẻ sát thủ đã rời đi.

Bên trong Hội quán Vọng Giang, đám người sắc mặt cổ quái, vừa lo lắng vừa vui mừng.

Vui chính là Trần Gia Bảo chém chết Đồ Bá Thạch, bọn họ không phải thuần phục nhà họ Triệu. Buồn chính là mấy ngày trước bọn họ đã khinh thường Tần Gia Bảo, tỏ ra rất kiêu ngạo. Nhất là Lệ Trần Sinh, trực tiếp phản bội Trần Gia Bảo. Nếu như Trần Gia Bảo truy cứu chuyện này thì mọi người ở đây không ai có thể chạy được.

Chỉ có Tưởng Đức Lâm là đắc ý. Ông ta chỉ vào ba người Trình Lập Phu, cười nói: “Lúc trước tôi đã nói như thế nào nhỉ? Cậu Trần tuyệt đối có thể giải quyết nhà họ Triệu. Đám người các ngươi không tin sao? Trình Lập Phu, tôi nhớ được ông là người thứ nhất nhảy ra nói cậu Trần lỗ mãng, còn Lệ Trần Sinh, cậu không phải tự cho mình là một người thông minh sao? Có thể chọn đồng đội tốt mà kề vai sao? Đệnh mệnh, bây giờ thì như thế nào? Thật là ngu xuẩn đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play