Vốn dĩ Trần Gia Bảo dự tính thời gian là mười lăm phút, chỉ là anh không ngờ đến, sau khi có sự tiếp sức của Ngọc Hư Kim Đỉnh, vậy mà lại giảm được một phần ba thời gian!

“Không hổ danh là pháp khí đạo gia trung phẩm, Ngọc Hư Kim Đỉnh quả nhiên là không phải vật tầm thường.”

Trong lòng Trần Gia Bảo cảm thán không thôi.

Mọi người xung quanh ngẩng cổ lên nhìn về phía trước mong đợi, đều đang đợi thời khắc Bảo Linh đan ra khỏi lò, thậm chí đến cả đám đại lão Vũ Lâm Giang cũng không kìm được đi về phía trước một bước, muốn ở cự ly gần nhìn thấy đan dược được luyện chế ra bởi ngưng khí thành đan trong truyền thuyết, dược lực rốt cuộc mạnh đến đâu.

Dự cảm không lành trong lòng Vũ Thịnh Nam ngày càng mãnh liệt hơn.

Chỉ nghe “Phụt” một tiếng, Trần Gia Bảo mở nắp đỉnh của Ngọc Hư Kim Đỉnh ra, một mùi hương dược cực nồng lập tức tỏa ra.

Giây tiếp theo, Trần Gia Bảo một viên đan dược màu xanh từ trong Ngọc Hư Kim Đỉnh ra, lăn tròn ở trong lòng bàn tay anh, cảm nhận được dược lực vượt cả sức tưởng tượng bao hàm ở trong đó, trong lòng lại cảm thán sự bá đạo của Ngọc Hư Kim Đỉnh lần nữa.

Tiếp theo, sau khi Trần Gia Bảo nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía Vũ Lâm Giang, nói: “Viên Bảo Linh đan tôi tự tay luyện chế này, dược lực đủ rồi chứ?”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Vũ Lâm Giang lập tức cầm lấy Bảo Linh đan, cảm nhận được dược lực mạnh mẽ trên viên đan dược, cảm thán nói: ” ngưng khí thành đan quả là lợi hại, chẳng những không hề lãng phí một chút dược lực trong dược lực lúc ban đầu, ngược lại sau khi trải qua luyện chế, dược lực vậy mà lại thêm mạnh hơn gấp mấy lần, dùng viên Bảo Linh hoàn này trị liệu dược cổ, tuyệt đối có thể thuốc đến bệnh tan.”

Lời này vừa nói ra, đám người Vũ Trầm Minh, Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo đồng loạt thất vọng thở dài, xem ra Trần Gia Bảo trận này lại thắng rồi.

Đám người thế gia Đông y thế tục xung quanh, càng là xôn xao không ngừng, không ngưng hoan hô gọi tên Trần Gia Bảo, âm thanh chấn động cả quảng trường.



“Quá giỏi.” Vũ Hoàng Việt trong lòng cảm thán nói: “Trần Gia Bảo quá giỏi rồi!”

Vũ Nhuận Nguyệt gật đầu, cũng có cảm nhận y như vậy, trong lòng mừng thay Trần Gia Bảo, đột nhiên, cô ta nhớ đến nội dung mà ông nội đánh cược với Trần Gia Bảo, nếu như Trần Gia Bảo thắng rồi, chẳng phải là sẽ lấy được Vọng Ngọc Chi?

Cô ta vừa mới nở nụ cười, lập tức cứng lại trên mặt, nhất thời trong lòng có nhiều cảm giác khác nhau.

Khóe miệng Trần Gia Bảo mang theo ý cười, đột nhiên nhìn về phía Vũ Thịnh Nam, nụ cười dần dần thu lại, nói: “Tôi từng nói qua, tôi sẽ khiến anh bại đến mức không biết giấu mặt vào đâu, bây giờ thắng thua đã rõ, có phải anh nên làm theo lời đã đánh cược hay không, chủ động bỏ quyền tham gia thi đấu?”

Sắc mặt Vũ Thịnh Nam tím xanh, cực kì khó nhìn, không nói được gì.

Đám người Vũ Lâm Giang thâm thở dài trong lòng, trận này Vũ Thịnh Nam thua rồi, thua sạch.

Đột nhiên, Vũ Thịnh Nam cao giọng nói: “Trận này không tính, Bảo Linh đan anh luyện chế có lẽ có thể trị liệu dược cổ, nhưng khắp thiên hạ này, lại có được mấy người có thể luyện ra Bảo Linh đan có dược lực mười phần? Nếu thật sự có bệnh nhân bị nhiễm Dược cổ cần chữa trị ngay, chẳng lẽ anh còn có thể vừa đúng lúc xuất hiện để luyện chế đan dược cho bệnh nhân hay sao, cho nên Bảo Linh đan mà anh luyện được căn bản không hề có tính phổ biến, không thể tính là anh thắng!”

Lời này vừa nói ra, tiếng hoan hô xung quanh lập tức im bặt, tiếp theo, từng tiếng xùy vang lên.

Hồng Yến Nhi bĩu môi nói: “Rõ ràng là anh ta đánh cược thua Trần Gia Bảo, vậy mà còn không nhận thua, thật là quá vô liêm sỉ rồi.”

Đến cả đám Vũ Lâm Giang cùng các tầng lớp cao nhà họ Vũ cũng hơi nhíu mày, Vũ Thịnh Nam chối ở trước mặt nhiều người như vậy, quả thực là có chút không biết nói sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play