“Được thôi.” Trần Gia Bảo tràn đầy tự tin hỏi ngược lại: “Nếu tôi thành công luyện ra Bảo Linh hoàn thì sao, anh sẽ thế nào?”

“Vậy thì tôi sẽ thừa nhận y thuật của tôi không bằng anh, hơn nữa sẽ tự động bỏ cuộc thi tiếp theo, anh thấy thế nào?” Vũ Thịnh Nam cười khinh miệt, anh ta không cho rằng mình sẽ thua.

Vũ Nhược Uyên, Vũ Bảo Minh và Vũ Thiên Quyết ba người lập tức lộ ra nụ cười, lần đánh cược này của Trần Gia Bảo và Vũ Thịnh Nam, cho dù ai thắng ai thua, đều chắc chắn có một người sẽ bị loại, đối với bọn họ mà nói đều là chuyện tốt.

Chỉ có điều, tận trong lòng bọn họ vẫn hi vọng Trần Gia Bảo sẽ bị loại, bời vì so với Vũ Thịnh Nam đã hiểu rõ tận gốc, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấu sự thâm sâu của Trần Gia Bảo, đổi cách khác nói chính là sự uy hiếp của Trần Gia Bảo lớn hơn!

“Một lời đã định!” Trần Gia Bảo gật đầu đáp ứng, cực kì tự tin, quay ra nói với Vũ Lâm Giang: “Lão Giang, làm phiền ông bảo người chuẩn bị tốt dược liệu.”

Vũ Lâm Giang thở dài một hơi, gật đầu nói: “Vậy được thôi, hi vọng cậu làm tôi bất ngờ lần nữa.”

Nói xong, Vũ Lâm Giang dặn dò người bên cạnh vài câu, chẳng bao lâu, bèn có hai đệ tử nhà họ Vũ, cầm theo dược liệu đi tới, đặt trên chiếc bàn mà Trần Gia Bảo dùng để thi.

“Dược liệu đã tới rồi, Trần Gia Bảo, tôi lại muốn nhìn xem, không có thiết bị luyện dược tương ứng, anh làm thế nào để luyện chế ra Bảo Linh hoàn trong vòng mười lăm phút.” Vũ Thịnh Nam cười ha ha, không hề che giấu ý khinh thường cười cợt của anh ta.

“Đợi lát nữa anh không cười nổi nữa đâu.” Trần Gia Bảo nhẹ liếc anh ta một cái, nhấc chân đi xuống sân khấu chính, đi đến trước vị trí của anh.

Mọi người xung quanh bao gồm Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi, đều là lần đầu tiên thấy có người luyện chế đan dược, dưới sự tò mò, đồng loạt chạy lên phía trước, đứng cách Trần Gia Bảo tầm ba năm mét, hình thành một vòng tròn người.



Thậm chí, đến cả đám đại lão như Vũ Lâm Giang cũng đi đến khoảng cách gần quảng trường để nhìn, trong lòng đều tò mò, không dùng thiết bị luyện dược, Trần Gia Bảo sẽ luyện chế Bảo Linh hoàn thế nào, chẳng lẽ thật sự như lời của Vũ Thịnh Nam nói, Trần Gia Bảo chỉ là đang kéo dài thời gian?

Vũ Nhuận Nguyệt nhẹ nhướng mày, trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Trần Gia Bảo kiểm tra dược liệu ở trên bàn, thầm gật đầu, nhà họ Vũ không hổ danh là thế gia Đông y truyền thừa lâu đời, những dược liệu này dược lực so với dược liệu bày bán trên thị trường cao hơn gấp nhiều lần.

Anh càng tự tin hơn!

Tiếp theo, sau khi Trần Gia Bảo lấy Hoàng Đan, Hoàng Dược Tử cùng các loại dược liệu khác lần lượt bỏ vào, lấy ra một cái đỉnh nhỏ to bằng lòng bàn tay người lớn từ trên người ra, chính là pháp khí đạo gia trung phẩm – Ngọc Hư Kim Đỉnh!

Trước đó sau khi Trần Gia Bảo lấy được “Ngọc Hư Kim Đỉnh”, thì luôn đem theo bên người, chỉ tiếc là dược liệu không đủ, vẫn chưa có dịp lấy ra dùng, cũng chính là nói, bây giờ là lần đầu tiên Trần Gia Bảo sử dụng ” Ngọc Hư Kim Đỉnh”, trong lòng Trần Gia Bảo cũng tràn đầy mong đợi.

Trước mắt mọi người sáng lên, chỉ thấy cái đỉnh nhỏ toàn thân màu vàng, phần bụng đỉnh có hai con rồng ngọc cuộn vào nhau, cái đỉnh nhỏ này chính là một trân phẩm nghệ thuật khó thể có được.

Trần Gia Bảo nhìn quanh một vòng, nói: “Cái đỉnh này tên gọi là Ngọc Hư Kim Đỉnh, tôi sẽ dùng Ngọc Hư Kim Đỉnh để luyện chế Bảo Linh đan.”

Lời này vừa nói ra, bao gồm cả Vũ Lâm Giang, mọi người xung quanh đều xôn xao, dùng cái đỉnh nhỏ này để luyện chế đan dược, Trần Gia Bảo không phải là đang nói đùa chứ?

Vũ Thịnh Nam ôm bụng cười ha ha: “Dùng cái đỉnh nhỏ dắt ở tay áo để luyện dược, tôi thấy cái đỉnh này đến dược liệu còn không chứa được, Trần Gia Bảo à Trần Gia Bảo, mệt thay anh nghĩ ra có được, không được rồi, tôi sắp buồn cười chết mất…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play