Vũ Nhuận Nguyệt càng thêm căng tahwngr và lo lắng hơn. Nên biết rằng người cho rằng đơn thuốc của Trần Gia Bảo “Tác dụng không đủ” không chỉ có mỗi một mình Vũ Thịnh Nam, mà còn bao gồm cả Vũ Lâm Giang, Vũ Trầm Minh và tất cả mọi người ở đây. Câu nói này của Trần Gia Bảo đắc tội với tất cả mọi người, anh cũng quá kiêu ngạo rồi?

Vũ Lâm Giang vẻ mặt sững sờ, giữa lông mày có một tia không vui, đơn thuốc mà Trần Gia Bảo viết ra thật sự tác dụng không đủ, nên bị loại, nhưng Trần Gia Bảo không chỉ mạnh miệng, mà còn nói bọn họ kiến thức nông cạn. mạnh miệng cãi lại như vậy chứng tỏ Trần Gia Bảo có phẩm giá yếu kém, không khiêm tốn chút nào.

Ban đầu Trần Gia Bảo bị loại trong lòng Vũ Lâm Giang còn có chút đáng tiếc, nhưng hiện tại ông ta đối với Trần Gia Bảo tràn đầy nỗi thất vọng.

Vẻ mặt của Vũ Trầm Minh càng không vui, cười lạnh trong lòng.

Vũ Thịnh Nam bừng bừng tức giận: “Trần Gia Bảo, đơn thuốc của anh có viết Bảo Linh Hoàn, rõ ràng hiệu quả của thuốc không đủ, anh vậy mà còn già mồm cãi lý, thật nực cười quá đi, có tin bổn cậu chủ đây đích thân ném anh xuống từ núi Vụ Ẩn hay không?

“Trần Gia Bảo tôi đây nói đều đúng cả, làm gì mà già mồm cãi lý?” Trần Gia Bảo khoanh tay đứng nhìn xung quanh một vòng, chỉ nhìn thấy đám người nhà họ Vũ xung quanh đều lần lượt cười khẩy, anh liền tiếp tục nói: “Mấy người đều cho rằng tác dụng thuốc của Bảo Linh Hoàn không đủ, vậy đó là Bảo Linh Hoàn bình thường trong mắt mấy người mà thôi. Nếu như là Bảo Linh Hoàn mà tự tôi điều chế ra, thuốc có tác dụng đủ để giải trừ triệt để “Dược cổ” trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu như không tin, nhà họ Vũ có thể tới kho thuốc lấy thuốc, để tôi điều chế Bảo Linh Hoàn ngay tại đây, tới lúc đó ai đúng ai sai sẽ rõ ràng ngay thôi.”

Trần Gia Bảo tự tay điều chế Bảo Linh Hoàn?

Vũ Lâm Giang kinh ngạc nói: “Cậu còn biết điều chế cả đan dược?”

Trần Gia Bảo kiêu ngạo đứng lên, liếc nhìn bằng nửa con mắt nói: “Quên nói cho mấy người, tôi ngoại trừ là bác sĩ ra, còn là một người điều chế thuốc, hơn nữa còn là người điều chế thuốc đỉnh cấp.”



Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đồng loạt chấn kinh.

Trần Gia Bảo vậy mà lại còn biết luyện chế đan dược?

Thần sắc Vũ Nhuận Nguyệt kinh ngạc, Trần Gia Bảo lại lần nữa khiến cô ta cảm thấy bất ngờ, đột nhiên cô ta ý thức được, tu vi võ đạo của Trần Gia Bảo cao thâm, có thể sánh với Truyền kỳ sơ kỳ, hơn nữa trình độ y thuật cực cao, đến lão Giang còn phải chịu phục, bây giờ Trần Gia Bảo lại nói anh còn biết luyện chế đan dược, thậm chí còn là luyện dược sư cấp cao nhất, trời ơi, rốt cuộc có cái gì mà Trần Gia Bảo không biết không?

Mà mọi người ở quảng trường cũng đều bàn tán xôn xao, đều ngạc nhiên bởi Trần Gia Bảo.

Đột nhiên, Vũ Thịnh Nam cười lạnh một tiếng, nói: “Chỗ này của chúng tôi đang tổ chức đại hội Đông y, sao có thể để anh nói luyện dược bèn luyện dược, làm lỡ thời gian của nhiều người như vậy, anh cho rằng anh là ai?”

“Ha.” Trần Gia Bảo cười nhẹ, nhướng mày hỏi ngược lại: “Anh không dám để tôi luyện dược, có lẽ nào, là do anh sợ tôi?”

Sự tức giận của Vũ Thịnh Nam vụt qua liền biến mất: “Thật buồn cười, cậu chủ tôi đây đường đường là đệ tử chân truyền của nhà họ Vũ, sao lại có thể sợ anh? Chỉ có điều cậu chủ tôi đây không muốn bị chuyện vô nghĩa làm phí thời gian mà thôi, Bảo Linh đan trên phương thuốc của anh vốn có hiệu lực thuốc không đủ, cho dù anh tự mình luyện ra được thì lại có thể thế nào, còn có thể trở thành tiên đan hay sao?”

“Anh nhìn còn chưa nhìn, sao lại biết được dược tôi luyện ra vẫn có hiệu lực không đủ?” trong ánh mắt của Trần Gia Bảo hiện lên sự trào phúng, nói: “Trước đây tôi chỉ cho rằng y thuật của anh không sâu, tầm nhìn hạn hẹp, bây giờ còn phải thêm một điều, chính là tự cho mình là đúng, cùng anh so tài cùng một chỗ, cho dù thắng được anh, tôi cũng cảm thấy thắng quá dễ dàng.”

“Phụt” một tiếng, Vũ Nhuận Nguyệt cười phì ra tiếng, giống như một đóa hoa tươi đang nở, sau đó cô ta cảm thấy không thích hợp lắm, vội vàng nín cười, nhịn đến mức cả mặt đỏ bừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play