Từ tối hôm qua, Trần Gia Bảo đã cảm thấy Vũ Nhuận Nguyệt có hơi chút kỳ lạ, tuy rằng trước kia Vũ Nhuận Nguyệt không nghĩ rằng Trần Gia Bảo có thể chiến thắng, thế nhưng cùng lắm chỉ là mở miệng khiêu khích, nhưng mà bắt đầu từ tối hôm qua, Vũ Nhuận Nguyệt lại giống như đã biết trước kết quả, cho rằng Trần Gia Bảo nhất định sẽ thua cuộc.

“Chẳng lẽ cuộc thi Đông Y này thật sự có chuyện bên trong mà ta không biết?”

Trần Gia Bảo lắc đầu, trong lòng tràn ngập tự tin, vì lý do an toàn, mặc dùng anh không thể thi triển “Thiên Hành Cửu Châm” trong cuộc thi Đông Y này, nhưng y thuật của bản thân anh cũng đủ để xứng đáng với cái danh “thần y” của anh.

Tuy nhiên sau khi Vũ Nhuận Nguyệt bước lên đến bàn chủ tịch, cô ta gửi lời chào hỏi Vũ Lâm Giang và các đại lão cấp cao khác.

Tâm trạng Vũ Lâm Giang rất là tốt, cười ha hả rồi nói: “Vì tất cả những người cần ở đây đều đã xuất hiện cả rồi, cuộc thi cũng có thể bắt đầu, Bảo Minh, Nhược Uyên, bốn người các cô cậu cũng xuống dưới dự thi đi chứ.”

Vũ Bảo Minh và bốn thí sinh hạt giống khác đã đứng dậy và đi về phía quảng trường.

Vũ Nhuận Nguyệt cũng ngồi bên cạnh Vũ Hoàng Việt, Vũ Hoàng Việt đột nhiên nháy mắt với Vũ Nhuận Nguyệt, đồng thời nhìn về phía Trần Gia Bảo ở phía xa, sắc mặt mơ hồ lại càng thêm mơ hồ.

Gương mặt Vũ Nhuận Nguyệt chán ghét nhìn cậu ta, như lo lắng cậu ta đang bị chậm phát triển trí tuệ, nói: “Cậu nháy mắt với tôi, có tin là tôi đánh một phát cho đầu anh nở hoa luôn hay không hả?”

“Chị, em sai rồi.” Gương mặt Vũ Hoàng Việt lộ rõ vẻ sợ hãi, nhanh chóng ngồi xuống ngay ngắn.

Lại nói đến chuyện sau khi bốn người Vũ Nhược Uyên bước lên trên quảng trường, mọi người vốn dĩ đang bàn tán bỗng nhiên im bặt, tất cả đều tập trung và nín thở chờ cuộc tranh tài bắt đầu.

Bỗng nhiên, Vũ Thịnh Nam bước đến chỗ Trần Gia Bảo, nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh mắt khinh thường và kiêu căng hỏi: “Anh có phải là Trần Gia Bảo?”



Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi nhất thời trở nên căng thẳng, nhưng rõ ràng là thái độ của Vũ Thịnh Nam không tốt trước.

Thần sắc của Vũ Bảo Minh và Vũ Thiên Quyết trông có vẻ khá ưu tư, trước khi bắt đầu cuộc tranh tài, việc để Vũ Thịnh Nam đàn áp tinh thần và dạy cho Trần Gia Bảo một bài học là một ý kiến không tồi.

Vẻ ngoài của Vũ Nhược Uyên vẫn không thay đổi, nhưng cô ta rất tò mò, và muốn xem Trần Gia Bảo sẽ đáp lại những lời khiêu khích của Vũ Thịnh Nam như thế nào?

Lúc này, đối mặt với sự vênh váo khinh người của Vũ Thịnh Nam, tuy trong lòng Trần Gia Bảo không thích, nhưng cũng không để bụng, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh là ai?”

Vũ Thịnh Nam cười khẩy một tiếng, ngẩng đầu lên ngạo nghễ nói: “Cậu đây là Vũ Thịnh Nam, là một trong bốn thí sinh hạt giống của cuộc thi Đông Y năm nay, có thể được đặt cách vào cuộc thi chính thức, điều này không thể so sánh với một người chỉ có thể tham gia cuộc thi vòng loại như anh.”

Gương mặt Vũ Bảo Minh và Vũ Thiên Quyết đều thể hiện rõ vẻ đắc chí, việc có thể trở thành thí sinh hạt giống cũng đủ để thể hiện rõ thực lực của họ.

Trần Gia Bảo như chợt hiểu ra: “Thì ra là anh vào phần thi chính thức bằng cửa sau. Thật sự không thể so sánh với tôi.”

Đi cửa sau?

Vũ Bảo Minh và Vũ Thiên Quyết đều bất ngờ sửng sốt, Trần Gia Bảo nói Vũ Thịnh Nam đi cửa sau, thế có khác nào đang nói bọn họ cũng đang đi cửa sau hay sao? Chết tiệt, Trần Gia Bảo coi thường ai vậy? Bọn họ còn cần đi cửa sau sao?

Hai người họ bỗng nhiên khó chịu.

Ánh mắt Vũ Nhược Uyên toát lên vẻ khinh thường, Trần Gia Bảo nói một câu xúc phạm đến bốn người bọn họ, cô ta chưa từng thấy kẻ nào ngu xuẩn như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play