Sau một hồi kinh ngạc, Khương Ngọc lập tức hồi phục tinh thần nhưng trong lòng càng nghi ngờ hơn. Cô ta đi vào trong phòng, liếc nhìn xung quanh, không hề có bóng dáng của Trần Gia Bảo? Cô ta nhíu mày hỏi: “Sao anh lại ở đây? Trần Gia Bảo đâu?”

“Trần Gia Bảo? Em đến tìm Trần Gia Bảo sao?” Trong đôi mắt Ngô Thanh lóe lên ngọn lửa đố kị rồi dập tắt. Anh ta theo đuổi Khương Ngọc lâu như vậy, nhưng hôm nay khi bị Vũ Hoàng Việt đưa người đến đánh một trận, không ngờ Khương Ngọc không hỏi vết thương anh ta thế nào mà mở miệng nói đến Trần Gia Bảo. Trong lòng anh ta vô cùng tức giận, khi nói chuyện cũng mang theo vẻ nóng tính: “Từ khi tôi đễ núi Vụ Ẩn thì luôn ở trong Thiên Trúc Viện, sao tôi biết được Trần Gia Bảo ở đâu?”

“Anh luôn ở trong Thiên Trúc Viện?” Khương Ngọc ngạc nhiên, đột nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng mà nói: “Nói như vậy là từ trước đến nay Trần Gia Bảo chưa từng sống ở đây?”

“Đương nhiên rồi.” Ngô Thanh nở nụ cười lạnh lùng: “Cảnh vật xung quanh Thiên Trúc Viện đẹp như vậy, cậu đây chiếm đóng nên nào còn chỗ để Trần Gia Bảo ở?”

Khương Ngọc lập tức ngạc nhiên kêu lên, nếu như Trần Gia Bỏa không ở Thiên Trúc Viện, nói như vậy thì tiếng kêu đau đớn mà cô ta nghe thấy ở bên ngoài Thiên Trúc Viện vào đêm mấy ngày trước đó cũng không phải là Trần Gia Bảo.

Đồng thời trong lòng Khương Ngọc cũng dần dần hiểu ra, chẳng trách Trần Gia Bảo luôn hờ những và hoàn toàn không để ý đến Ngô Thanh như vậy. Hơn nữa trong trận thi đấu, cô ta hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào từ Trần Gia Bảo. Hóa ra… Hóa ra đúng như Hồng Yến Nhi nói, Trần Gia Bảo vốn không hề trúng độc.

Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Khươg Mộng thở phào nhẹ nhõm và cũng càng kính phục thực lực của Trần Gia Bảo.

Đột nhiên Ngô Thanh nhíu mày, nói với vẻ vừa nghi ngờ vừa ghen tỵ: “Ngọc Ngọc à, đã muộn như vậy rồi em đến tìm Trần Gia Bảo làm gì?”

Khương Ngọc hồi phục lại tinh thần, đôi mắt lóe lên vẻ chán ghét rồi lạnh lùng nói: “Rõ ràng nhà họ Vũ sắp xếp Thiên Trúc Viện cho Trần Gia Bảo, nhưng anh lại chiếm chỗ của người khác, đúng là đồ vô liêm sỉ. Hơn nữa Ngọc Ngọc này không phải là thứ anh gọi nhé, anh càng không có tư cách biết tôi tìm Trần Gia Bảo để làm gì.”



Nói rồi chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên, Khương Ngọc đột nhiên đi đến trước mặt và tát một cái thật mạnh lên gương mặt của Ngô Thanh. Sau đó cô ta hừ nhẹ, quay người đi ra bên ngoài và cảm thấy rất hả giận.

Ngô Thanh vẫn còn mông lung, không thể ngờ Khương Ngọc luôn luôn dịu dàng nhã nhặn lại tát mình như vậy.

Đợi sau khi Khương Ngọc rời đi, lúc này Ngô Thanh mới phản ứng lại được. Anh ta đột nhiên giận tím mặt: “Mẹ nó, dám đánh tôi sao, thật đúng là không biết trời cao đất dày…”

Anh ta đập mạnh tay lên bàn, động tác đột ngột nên kéo theo vết thương trên người. Vì vậy anh ta lại kêu lên đầy đau đớn “ui da”.

Khóc không ra nước mắt!

Ngày hôm sau là ngày bắt đầu trận đi đấu chính thức.

Trên quảng trường to lớn trước núi, tiếng người huyên náo ồn ào. Có hàng trăm hàng nghìn người, thậm chí ngay cả hai đại lão tai to mặt lớn nhất của nũi Vụ Ẩn là Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song cũng ngồi trên đài chủ trì xem trận đấu. Vì vậy có thể thấy sự quan tâm của bọn họ đối với giải thi đấu Đông Y này nhiều như thế nào.

Trên quảng trường mọi người lần lượt rỉ tai thì thầm với nhau, thảo luận xem tình hình có thể xảy ra trong trận thi đấu này.

Trận thi đấu ngày hôm qua vô cùng đặc sắc, Trần Gia Bảo đã tự mình phá chín đề thi, trình độ của anh giỏi vượt xa sức tưởng tượng của mọi người và khiến mọi người đều bị lôi cuốn mà hét vang. Mà Trần Gia Bảo cũng trở thành người hot nhất trong giải thi đấu năm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play