Giọng nói rất lạnh lùng nhưng lại rất êm tai dễ nghe.

Trần Gia Bảo và Hồng Yến Nhi quay người lại nhìn, chỉ nhìn thấy người đến có vóc dáng cao gầy, trên người mặc bộ Phi Ngư Phục trăn vàng màu đỏ. Gương mặt của người đó đẹp tuyệt trần, dáng vẻ hiên ngang tư thế oai hùng.

Người đó chính là Vũ Nhuận Nguyệt!

Hóa ra khi nhìn thấy trận đi đấu vòng loại kết thúc, cô ta định quay về nói kết quả của trận thi đấu cho Vũ Vô Song nghe. Vì vậy khi đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, cô ta cũng nhân tiện hỏi anh có muốn về sau núi cùng với cô ta không.

Hồng Yến Nhi lập tức hơi nhíu hàng lông mày thanh tú lại, Vũ Nhuận Nguyệt không xuất hiện trước đó không xuất hiện đi mà lúc nào cũng đến khi Hồng Yến Nhi đang chuẩn bị mời Trần Gia Bảo thì mới xuất hiện. Hồng Yến Nhi làm như vậy chẳng phải là đang đối đầu với cô ta sao?

Đáng tiếc nơi này là địa bàn của nhà họ Vũ nên mặc dù trong lòng cảm thấy bất mãn nhưng Hồng Yến Nhi cũng không dám thể hiện ra bên ngoài. Cô ta vội vàng nhìn về phía Trần Gia Bảo, hy vọng anh có thể từ chối Vũ Nhuận Nguyệt.

Trần Gia Bảo hơi do dự một chút, phía sau núi có dồi dào linh khí. Nếu như ở phía sau núi thì sẽ có lợi cho tu vi của anh, vì vậy anh gật đầu ngay lập tức: “Đi ra phía sau núi.”

“Vậy thì đi thôi.” Vũ Nhuận Nguyệt gật đầu về phía Hồng Yến Nhi, sau đó đi về phía sau núi cùng với Trần Gia Bảo.

Hồng Yến Nhi đứng một mình tại chỗ, chán nản giậm chân một cái: “Trần Gia Bảo, cái tên móng heo nhà anh. Anh không nhìn ra bổn cô nương đây đã đặc biệt từ chối Ngọc Ngọc chính là vì muốn ở cùng với anh lâu hơn một chút sao? Vậy mà anh còn đi cùng với người phụ nữ khác, đúng là tức chết đi được mà!”

Trong lòng Hồng Yến Nhi vô cùng khó chịu.



Lại nói đến chuyện sau khi Trần Gia Bảo và Vũ Nhuận Nguyệt đi về ruộng thuốc phía sau núi một lần nữa. Trần Gia Bảo nhìn thoáng qua Vọng Ngọc Chi đang đu đưa trong gió đầu tiên, trong đôi mắt lóe lên ngọn lửa nóng rực. Ngay sau đó anh tự mình đi đến ruộng thuốc, khoanh chân ngồi xuống.

“Anh thật sự đã coi ruộng thuốc trên núi Vụ Ẩn của chúng tôi thành nhà của mình rồi.” Vũ Nhuận Nguyệt liếc mắt nhìn, tự mình đi xuyên qua rừng cây, cảnh tượng rộng mở trước mắt.

Cách nơi này không xa là một cái sân tao nhã mới lạ, cảnh vật xung quanh rất đẹp. Mặc dù diện tích ở phía xa đó không bằng trang viên của nhà họ Vũ ở phía trước núi, nhưng diện tích của cái sân này cũng không hề nhỏ.

Vũ Nhuận Nguyệt đi vào trong sân, chỉ thấy Vũ Vô Song đang khoanh chân ngồi trên một cái ghế mây màu nâu bên cạnh hồ nước ở trong sân. Một tay ông ta cầm một cái cần câu cá màu xanh ngọc đang ung dung thong thả câu cá, một tay khác thì cần một cái bình Tử Sa thoải mái xuống trà.

“Cháu về rồi à?” Vũ Vô Song không quay đầu mà chỉ dựa vào tiếng đi đường là đã có thể nghe ra là Vũ Nhuận Nguyệt.

Vũ Nhuận Nguyệt đi đến, nhìn một sỏi đá cuội ở cách đó không xa thì tùy ý đá một cái. Chỉ nghe thấy âm thanh “lõm bõm” vang lên, sỏi đá cuội bị đá rơi xuống hồ nước khiến những con đá ở xung quanh đó đang chuẩn bị cắn câu hoảng sợ chạy đi mất.

Vũ Vô Song tức giận liếc nhìn cô ta, nói: “Nhìn thấy con cá sắp cắn câu rồi mà cháu còn làm nó sợ chạy đi, lại không có bữa trưa hôm nay nữa rồi.”

Vũ Nhuận Nguyệt bĩu môi nói: “Trần Gia Bảo đã vào trận thi đấu chính thức rồi.”

“Đúng như trong dự đoán.” Vũ Vô Song không hề bất ngờ gì mà ung dung thong thả uống ngụm trà, cười nói: “Nếu như Trần Gia Bảo đã thề chắc chắn đánh cược với ông, vậy điều đó đã chứng minh con đường y thuật của cậu ta chắc chắn có chỗ độc đáo đặc biệt. Nếu như ngay cả trận đấu chính thức mà cậu ta cũng không vào được thì ông mới cảm thấy kỳ lạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play