Hai người các cô nghĩ không sai, Tề Minh Thành quả nhiên có ý đồ xấu. Anh ta nghiêm túc cân nhắc, trong số chín tuyển thủ được thăng cấp thi đấu chính thức, trừ năm đệ tử của nhà họ Vũ ra, thì chỉ còn bốn người là anh ta, Trần Gia Bảo, Hồng Yến Nhi và Khương Ngọc.

Tề Minh Thành không nghĩ rằng mình có thể giành chức vô địch, thế nhưng nếu như anh ta có thể trở thành một nhân sĩ khác họ có thành tích tốt nhất ngoài nhà họ Vũ, thì cái tên Từ Minh Thành của anh ta, đủ để vang danh khắp toàn tỉnh Trung Thiên.

Vì vậy, trước tiên anh ta sẽ tấn công Trần Gia Bảo với danh nghĩa là “không công bằng”. Với sự ủng hộ của mọi người, cho dù nhà họ Vũ có mạnh thế nào, cũng sẽ vì công bằng của mọi người, tước đi tư cách của Trần Gia Bảo, đánh rớt Trần Gia Bảo rồi hẵng tính.

“Sau khi Trần Gia Bảo bị tước bỏ tư cách vào cuộc thi chính thức, thì chỉ còn lại mỗi Hồng Yến Nhi và Khương Ngọc. Mặc dù họ rất giỏi về y thuật, nhưng họ đã từng thua tôi, họ không phải là đối thủ của tôi, tôi chỉ cần quang minh chính đại đánh bại họ trong cuộc thi là được. Bằng cách này, tôi sẽ trở thành người khác họ có thành tích tốt nhất trong giải thi đấu Đông y năm nay, tôi sẽ vang danh trong giới Đông y của tỉnh Trung Thiên.

Tề Minh Thành nghĩ đến đây, khóe miệng không kìm được nở một nụ cười tự mãn. Đột nhiên, anh ta nhìn thấy Vũ Lâm Khánh cau mày thì lập tức phản ứng lại, lo lắng sẽ bị Vũ Lâm Khánh nhìn thấu suy nghĩ của mình, liền thu lại nụ cười, trở lại dáng vẻ tức giận như ban đầu.

Đương nhiên, Vũ Lâm Khánh không biết suy nghĩ thật sự của Tề Minh Thành, ông ta nắm hai tay sau lưng, bước đến trước mặt Tề Minh Thành nói: “Đưa micro đây.”

Giọng nói của ông ta uy nghiêm, không thể từ chối, còn đâu sự thân thiện như khi trò chuyện với Trần Gia Bảo?

Tề Minh Thành bị khí thế của Vũ Lâm Khánh áp bức, vô thức đưa micro qua.

Vũ Lâm Khánh cầm micro trong tay, nhìn xung quanh một lượt, nói lớn: “Mọi người đều có suy nghĩ ​​giống nhau, cảm thấy cuộc thi này không công bằng?”

“Đúng vậy, chúng tôi cảm thấy Trần Gia Bảo không có tư cách thăng cấp vào cuộc thi chính thức.”



“Lẽ ra nên loại Trần Gia Bảo ra khỏi cuộc thi, đuổi khỏi núi Vu Ẩn!”

Các tuyển thủ từ các gia đình nổi tiếng về Đông y đồng loạt la hét.

Mặc dù phần lớn đệ tử nhà họ Vũ đều im lặng, nhưng nhìn dáng vẻ gật đầu lia lịa của bọn họ, rõ ràng bọn họ cũng không phục Trần Gia Bảo.

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Trần Gia Bảo đứng yên tại chỗ, nét mặt không buồn cũng không vui, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời chỉ trích của những người xung quanh.

Vũ Lâm Khánh âm thầm gật đầu, lại đề cao Trần Gia Bảo thêm một phần, tiếp theo phất phất tay, sau khi mọi người yên lặng trở lại, ông ta lớn tiếng nói: “Nếu như mọi người đã cảm thấy cuộc thi này không công bằng, vậy tôi sẽ nói cho mọi người biết, tại sao Trần Gia Bảo lại có thể thăng cấp vào cuộc thi chính thức.”

Vũ Hưng lập tức cầm bài thi bước đến trước mặt Vũ Lâm Khánh.

Vũ Lâm Khánh cầm bài thi đầu tiên giơ lên, nói lớn trong không trung: “Đây là bài thi đầu tiên của Trần Gia Bảo. Tôi sẽ đọc tiêu đề cho mọi người nghe, xin hãy chép lại bài ‘Trường Sinh ca’ có trong ‘Dưỡng Sinh bí chỉ’. Trần Gia Bảo đã trả lời rất hoàn hảo, hơn nữa một chữ cũng không sai, vì thế đã qua vòng đầu tiên một cách suôn sẻ.”

Mọi người đều nhao nhao thảo luận, ‘Trường Sinh ca’? Bọn họ thậm chí còn chưa nghe nói về nó.

Tề Minh Thành cũng hơi nhíu mày, anh ta tưởng mình đã đọc rất nhiều sách, nhưng lại không có ấn tượng gì với ‘Trường Sinh ca’ trong ‘Dưỡng Sinh bí chỉ’.

“Khương Ngọc, cô có thuộc ‘Trường Sinh ca’ không?” Hồng Yến Nhi kéo cánh tay Khương Ngọc hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play