“Rốt cuộc anh ta đang làm cái quái gì vậy?” Vũ Thanh Ninh cũng nhíu mày, thấp giọng nói: “Tuy rằng chị cũng hy vọng anh ta thua cuộc trong trận so tàiĐông y lần này. Nhưng đến ngay cả cơ hội bước vào trận đấu chính thức cũng không làm được thì thật quá mất mặt rồi.”

Trong quảng trường, vòng thi thứ tư và thứ năm cũng lần lượt được diễn ta. Lúc này, ngay đang nhíu mày là Trần Gia Bảo cũng dần dần chuyển sang tư thế thư giãn.

“Việc này khó biết, ha, một chuyện tốt khó biết. Câu trả lời không những khó biết mà ngay cả đề bài cũng không xác định được. Có lẽ, ‘việc này khó biết’ căn bản không có một câu trả lời chính xác. Nếu đã như vậy, mình sẽ viết các nguyên tắc của Đông y lên bài thi. Mà trong Đông y, cái khó để có thể hiểu được chính là năm vận sáu khí và âm dương bát quái. Có lẽ, đây chính là câu trả lời cho câu hỏi “Việc này khó biết”.

Trong đầu của Trần Gia Bảo như có một tia sáng lóe lên, anh lập tức cầm bút viết: ” Phục lâm thái tráng quái càn khôn, độn phủ quan bác khôn nhị lục. Thanh bạch chính phân khai dữ tích. Xích hắc vãng lai thông đạo lộ… Huyết khí bao hàm lục tử trung, trú dạ hành lưu ngũ thập độ… Tri chi phi nan hành chi nan, tạo thứ điên phái nghi thường lự…”

Sau khi viết xong, Trần Gia Bảo nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, rồi cầm bài thi và đi về phía Vũ Lâm Khánh.

Nhất thời, đại bộ phận mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Trần Gia Bảo.

“Chị ơi, chị mau nhìn đi, cuối cùng tên nhóc kia cũng chịu nộp bài rồi!” Vũ Hoàng Việt vốn đang chán nản gặm táo nhìn thấy Trần Gia Bảo đứng dậy nộp bài thì lập tức giật mình ngồi thẳng dậy, hả hê cười nói: “Nhưng mà cho dù bây giờ anh ta có nộp bài thì cũng đã quá muộn, những tuyển thủ khác đã đến vòng thứ tư mà giờ anh ta mới nộp bài vòng hai. Chậc chậc chậc, anh ta đúng là bình chân như vại.”

“Đúng là có hơi muộn…” Vũ Thanh Ninh cau mày nói: “Chẳng lẽ anh ta muốn bị loại?”



“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn sẽ bị loại…” Vũ Hoàng Việt cười hì hì nói: “Nhưng mà tên khốn này kỳ lạ thật đấy. Lúc đầu thì nộp bài nhanh hơn mọi người, hơn nữa ngay cả ông Giang xưa nay không coi ai ra gì cũng nói chuyện nhiệt tình với anh ta, em cứ tưởng anh ta là con hắc mã trong giải thi đấu Đông y năm nay, nào ngờ bây giờ anh ta lại rớt ở phía sau mọi người, biểu hiện đầu voi đuôi chuột này đúng là khiến người ta thất vọng.”

Vũ Thanh Ninh nhíu mày, cảm thấy rất khó tin, người dám đánh cược với ông nội cô sẽ giành quán quân giải thi đấu Đông y mà lại chỉ có chút thực lực như vậy, đúng như lời Vũ Hoàng Việt đã nói, biểu hiện của Trần Gia Bảo quả thực khiến người ta thất vọng.

Vũ Hoàng Việt nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Vũ Thanh Ninh trở nên nghiêm túc thì cười hì hì không nói gì, xem ra bà chị họ của mình rất để ý đến Trần Gia Bảo, trong trí nhớ của anh ta, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Vũ Thanh Ninh quan tâm đến một người khác giới như vậy.

“Chắc chắn là chị của em đã động lòng rồi, nhưng mà, muốn trở thành anh rể của Vũ Hoàng Việt em nhất định phải là một người xuất sắc cơ. Nếu như ngay cả giải thi đấu chính thức anh ta cũng không vào được thì cái loại yếu như gà này hoàn toàn không xứng với chị họ của em!”

Nghĩ đến đây, Vũ Hoàng Việt mỉm cười lắc đầu, không hề đánh giá cao Trần Gia Bảo.

Trong quảng trường, Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi cũng đang rất thất vọng, bây giờ Trần Gia Bảo mới chỉ giao được bài thi thứ hai, ước chừng không có nhiều hy vọng thăng tiến nữa rồi.

Tại ghế trọng tài, Vũ Lâm Khánh nhếch miệng cười như một con cáo già, cuối cùng tên nhóc Trần Gia Bảo này cũng đã nộp bài rồi, nếu như không có gì bất ngờ thì Trần Gia Bảo sẽ không trả lời đúng một câu nào cả.

Đợi Trần Gia Bảo đi tới trước mặt, Vũ Lâm Khánh cười nói: “Anh thấy những câu hỏi này thế nào, có phải là khó đến mức không biết bắt đầu làm từ đâu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play